“Thực ra cũng tàm tạm thôi.”

“Thực lực của mấy tên tà thần này cũng không phải rất mạnh, vốn dĩ ta định thử xem thực lực của chính ta nông sâu thế nào, nhưng bọn chúng có chịu phối hợp đâu, khiến bổn chưởng môn cũng không biết phải làm sao.”

“Chắc chỉ có thể đợi tà thần số một xuất hiện mới có thể xem thử thực lực của ta đến đâu được.”

Lâm Phàm nói chuyện như lẽ đương nhiên, ngữ khí trong lời nói cũng không giống kiểu người bình thường nên có, bởi vì người bình thường chẳng ai nói ra được mấy câu kiêu căng như thế cả.

Tiêu lão tổ há hốc miệng, muốn nói lại thôi, cứ liên tiếp mấy lần như thế, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại. Hiện tại lão thật sự cạn lời rồi, cũng không biết nên nói gì với Lâm chưởng môn mới được. Lão luôn cảm thấy cho dù mình có nói ra cũng chỉ vô ích mà thôi, cho nên tốt nhất là im miệng, cam tâm tình nguyện khen đối phương lợi hại, thế là được rồi.