Ngôi làng nhỏ của Tôn Hằng nằm dưới chân núi, bên cạnh là một dòng sông. Nước trong sông này rất trong, dòng sông này bắt đầu chảy từ trong rừng, chảy tới tận phương xa.

Tôn Hằng đứng ở bờ sông, ngơ ngác nhìn bóng của mình dưới nước.

Sau hai năm, vẻ ngoài của hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là xanh xao vàng vọt, toàn thân chỉ có da bọc xương, chỉ có đôi mắt to của hắn nhìn rất có thần.

Mặc một bộ quần áo bẩn, đầu tóc khô sơ, toàn thân gầy gò ốm yếu chính là hình dáng của Tôn Hằng lúc này.

“Xoẹt… xoẹt …”