Phương Lâm không ngừng thi triển Trảm Hồn Kiếm Quyết, hồn phách Cổ Linh Đồ Sơn ở dưới Kiếm Ảnh hư huyễn phí tiêu tán từng chút một. Dù hồn phách Cổ Linh Đồ Sơn không siêu thoát, nhưng vẫn vô cùng cường đại. Nếu muốn hoàn toàn mạt sát cần hao phí đại lượng thời gian và tinh lực. Mà bây giờ, Phương Lâm không thiếu nhất thiếu chính là thời gian và tinh lực, cho dù là ngàn năm vạn năm, Phương Lâm cũng sẽ không ngừng mạt sát hồn phách Cổ Linh Đồ Sơn, đến khi hồn phách Cổ Linh Đồ Sơn hoàn toàn tiêu tán. Chẳng qua khi nhìn Cổ Linh Đồ Sơn tiêu tán từng chút, trong lòng Phương Lâm cũng không có bất kì cảm giác vui sướng, ngược lại là càng mờ mịt, càng có một loại đau đớn khó có thể hình dung. Hắn cảm thấy mình như đã mất đi thứ gì đó gì rất trọng yếu, có điều hắn không nhớ ra đã mất cái gì, càng không biết chém giết Cổ Linh Đồ Sơn xong rồi sẽ phải làm những gì. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương