Vạn Sĩ Yến tất nhiên sẽ không động đến một kẻ chẳng liên quan như Sùng Linh. Sau khi rời khỏi huyện nha, hắn liền thẳng tiến đến Hạc Quy Lâu.

Có tiểu đồng cầm lệnh bài dẫn đường, tầng bảy Hạc Quy Lâu, nơi Thẩm Ngân Thu đang ở, nàng muốn lên thì vẫn có thể lên. Chỉ là phong cảnh dù đẹp, ngắm lần đầu còn cảm thấy ngỡ ngàng, chứ nhìn lần hai thì đã chẳng còn mấy hứng thú. Huống hồ trong lòng nàng đang chất chứa tâm sự, buồn bực không vui, đến nỗi cả những món điểm tâm ngon miệng cũng không cứu vãn nổi tâm trạng tồi tệ.

Thanh Trúc và hai ám vệ chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho nàng, chứ không có nghĩa vụ chọc nàng vui. Có điều nhìn dáng vẻ nàng gục đầu trên bàn trông có vẻ đáng yêu, bọn họ tranh thủ lúc chủ tử chưa tới mà len lén ngắm mấy lần mới đúng đạo lý.

Thẩm Ngân Thu đương nhiên nhận ra ánh mắt của họ, nhưng lần nào nàng cũng quay đầu lại là chẳng bắt được cái đuôi nào. Nàng nhét một miếng điểm tâm vào miệng, nhai từ tốn rồi hừ hừ hai tiếng:“Các ngươi mà còn lén nhìn nữa, đợi thế tử đến ta sẽ mách với chàng là các ngươi trợn trắng mắt với ta.

Thanh Trúc và ám vệ: “……