“Thế nhưng là, đối với địa cầu mà nói, lại chỉ là một bộ phận thân thể của nàng, đơn giản mà nói, trục thời gian mà chúng ta hiểu, đối với địa cầu mà nói, chính là một bộ phận của nàng, mà nhân loại chúng ta thuận theo trục thời gian tiến lên, tiến về tương lai, tựa như là con kiến thuận theo cánh tay của chúng ta, bò đến bàn tay.”

“Nếu như hai cánh tay của chúng ta nắm lại thành một vòng tròn, thì chính là một vòng tuần hoàn, con kiến sẽ không ngừng di chuyển ở bên trong cái vòng tròn này.”

“Mà bây giờ, Địa Cầu cũng giống như dạng mà ta nói, ôm lại thành một vòng tròn, cho nên ngươi mới có thể thấy được ta.”

Lâm Siêu chăm chú nghe, lại cau mày nói: “Nhưng dạng này vẫn không thể giải thích được, vì cái gì tộc Cự Nhân đời đầu ở trong đầu của ta, lại biến thành ta mới chính là tộc Cự Nhân đời đầu.”

Chúng Vương Chi Vương đưa tay nắm chặt bàn tay của Lâm Siêu, nói: “Vậy thì ta sẽ để cho ngươi nhìn thật rõ ràng.”