Mặc dù Dạ Minh nói như vậy, thế nhưng hốc mắt đã đỏ lên.

Đông Môn Mộng nặng nề bước lên phía trước, nhưng vừa mới đi một bước, thân thể liền nghiêng sang bên cạnh, cũng may có Dạ Minh đỡ lấy.

- Cha, mẫu thân. . . tẩu tẩu, thật xin lỗi.

Dạ Tần rốt cuộc không đè nén được nữa, nước mắt chảy ra.

- Không. . . đây là giả. . . không thể nào là thật. . .