- Ai nha, lão gia, sao ngươi chậm chạp như vậy, bên kia có gánh xiếc. . . đi nhanh một chút. Nhìn dáng vẻ hững hờ của lão gia, Tiểu Ngân lại dắt lấy Dạ Côn chạy. Bên trong phiên chợ náo nhiệt có hai bóng người xuyên qua, cảm giác rất vui vẻ. . . rất dễ chịu. . . Mấy canh giờ sau, Dạ Côn cõng Tiểu Ngân trở về trạch viện, Tiểu Ngân đã chơi mệt rồi, bất quá khóe miệng vẫn tươi cười biểu thị hôm nay y chơi rất vui vẻ. Dạ Côn cũng chỉ có thể cho Tiểu Ngân một chút vui vẻ này, dù sao lão gia chân chính của Tiểu Ngân đã không còn nữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương