Chu Bán Sinh chú ý tới ánh mắt của Dạ Côn, trong lòng cũng khó chịu. Kỳ thật đêm qua Chu Bán Sinh đã thương lượng với Thủy Linh Linh, đầu tiên dĩ nhiên chính là nhận nhau, đây là ý của Thủy Linh Linh, nhưng mà Chu Bán Sinh lại đề nghị tỏ ra không quen biết nhau. Có đôi khi nhận nhau không bằng không quen biết nhau, ở trong mắt Chu Bán Sinh, nếu như Dạ Côn biết thân thế của mình, sợ rằng sẽ càng khó chịu, trước kia đã thương tổn nhi tử, hiện tại không thể tổn thương lần nữa. Thủy Linh Linh cũng không phải loại nữ nhân không nói lý, mặc dù không nỡ, nhưng cũng biết Chu Bán Sinh nói không có sai, có đôi khi không quen biết nhau, cũng là một loại bảo hộ. Làm gia chủ đời trước, Chu Bán Sinh điều chỉnh tốt tâm tính, chậm rãi đi đến trung ương. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương