Chiếm tiện nghi Côn ca, đó là không tồn tại.

Thạch Âm nhìn Dạ Côn thật sâu, mà Dạ Côn nghĩ, cái tên này sẽ không thẹn quá hoá giận, hung hăng nhục nhã mình một phen chứ, dù sao phong ấn lâu như vậy, cần phải giải quyết một chút.

- Thật không nhìn ra, ngươi tuổi còn nhỏ đã có lĩnh ngộ như thế, vinh quang lớn lao đều có thể từ bỏ, hiện tại bản tọa càng ngày càng tán thưởng ngươi.

Thạch Âm thế mà xòe bàn tay ra, vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.

Đậu xanh, gọi ngươi ca còn vinh quang à, ngươi thật đúng là người không biết xấu hổ nhất Côn ca từng thấy qua, còn không biết xấu hổ hơn tên Chu Hoài Nhân kia.