Được rồi, kỳ thật Côn ca đang bị bát quái chi tâm gặm nhấm. Bước trên đường phố náo nhiệt, Dạ Tần cau mày, người xung quanh tối thiểu có một nửa nhận ra Dạ Tần, dù sao vết sẹo trên mặt Dạ Tần quá rõ ràng, ai cũng biết vết sẹo trên mặt nạ tướng quân là do man di Ngũ Nhạc năm đó lưu lại. Hỉ Thước Kiều ở thành tây là một nơi phi thường nổi danh, người trẻ tuổi Thái Kinh đều thích hẹn hò ở nơi này, nhất là đến mùa mát mẻ, xung quanh Hỉ Thước Kiều đều có nhạc khúc duyên dáng làm bạn, có thể giúp tăng tiến tình cảm. Mọi người thường nói, chỉ cần là người yêu nhau tới Hỉ Thước Kiều, nhất định sẽ có thể bách niên giai lão. Ba Uyển Thanh hẹn ở loại địa phương này, ý tứ rất rõ ràng, cho nên Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi mới tức giận như vậy, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên khẳng định cũng không cao hứng, nhưng cũng không muốn làm ầm ĩ, các nàng không phải nữ nhân như vậy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương