Phi Tuyết ngẫm lại cũng đúng, lo lắng của mình có hơi thừa. Lần trước vì chuyện của Dạ Côn, Thánh Nhân vợt thẳng đến Côn Miểu giết người, bực khí phách này khiến người bội phục, ở trên Huyền Nguyệt đại lục vẫn chưa có người nào dám làm như thế. Thánh Nhân chiếu cố Côn ca như thế, rõ ràng là sủng ái Dạ Côn, mà đối với Dạ Tần tựa hồ cũng giống như vậy, đoạn thời gian kia có thể nói là giao hết binh quyền cho Tần ca, chẳng qua là hiện tại lạnh nhạt Tân ca, Phi Tuyết mới cảm thấy mình nên bênh vực kẻ yếu. - Khách quan, vịt quay có cần cắt ra không? Dạ Côn cười nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương