Tần Hoài mặc dù không phải là giáo viên nhiều tuổi, nhưng kinh nghiệm lão thành, ở cái thời đại của ông, thanh niên mười tám tuổi đã bắt đầu mưu sinh gánh vác trọng trách trong gia đình, thế nên Tần Hoài đã có gần hai mươi năm trong nghề. Loại học sinh nào mà ông chưa từng gặp qua? Thậm chí còn từng dạy cả học sinh nhiều gấp đôi tuổi mình. Nhưng Tần Hoài thực sự chưa gặp cái thứ nào như con trai mình, ngay dưới vành mắt mình mà còn dám híp mắt nhìn bạn nữ cùng bàn? Con trai mình hơi trưởng thành sơm, nhìn nó bám lấy Diệp Trúc Lan là thấy rồi, ông vẫn cho rằng có thể bóp chết kịp thời tình cảm manh nha đó, song giờ lại nó chú ý tới Tôn Tôn. Dù yên tâm về Tôn Tôn, cô nữ sinh này vô cùng nghiêm túc, nhưng cơn đau đầu về con trai thì không bớt chút nào. Trong lúc đó Tần An thực sự phát hiện ra tân lục địa rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương