Nhiều năm sau, nếu thầy Đặng mà giảng “tam nhân hành”, dám chắc đám học sinh phía dưới sẽ cười rúc rích, vì khi đó “tam nhân hành” đã nhuốm màu sắc nhục dục rồi. Nhìn thầy Đặng say sưa với công việc, nhìn Tôn Tôn đơn thuần cùng bao nhiêu khuôn mặt ngây thơ khác, Tần An tuy chăm chú nghe giảng, nhưng đã chẳng thể hưởng thụ sự vui sướng của thời đại thuần khiết đó nữa.

Hôm nay có hai tiết ngữ văn, giữa giờ thầy Đặng còn xuống giảng bài cho mấy học sinh chăm chỉ, trước mắt Tần An như có bộ phim cổ xè xè chiếu lên phông trắng hình ảnh người thầy tuổi chưa cao đã tóc điểm sương, lọc cọc đạp chiếc xe cũ khí chở cái gặp da sờn rách bạc màu, buột miệng:

- Thầy Đặng, nếu như bỏ công việc ở trường, tới nơi khác làm việc có tiền lương cao gấp mười thì thầy có đi không?

Thầy Đặng nhấc cái kính cận gọng to sụ tò mò nhìn đứa học sinh này, trường học chẳng lớn, nên hắn biết đây là con trai của thầy Tần. Thầy Tần là giáo viên mà hắn khâm phục nhất, nhưng có đứa con hiếu động quá mức, các giáo viên đều gọi là tiểu ác bà, hắn nghe qua, cười đáp:

- Chắc là không có công việc như thế đâu.