“Tôn huynh đệ, ngươi thấy trong thành này, người đi đường như dệt, người dân và thương gia đều rất thịnh vượng, nhìn qua thấy được sự phồn hoa của quận thành nha.” Trên tửu lâu, Lưu Di mặt đầy men say nghiêng người nhìn cửa sổ, đôi mắt say lờ đờ nhìn đường lớn ở bên ngoài, liên tục cười khổ: “Nhưng trên thực thế, lòng người giống như lò luyện, thế sự như lồng giam, những thảo dân như chúng ta, nửa bước còn khó đi a!” “Lưu huynh.” Tôn Hằng ngồi ngăn ngắn ở phía đối diện, hắn nhẹ giọng khuyên can: “Ngươi say!” “Ta say rồi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương