Mặc dù trên danh nghĩa là tiệm thuốc học đồ, nhưng trong ba năm thử việc, bọn họ cơ bản là không được dạy thứ gì cả. Sau khi nhận được quần áo học đồ, không được giao việc để làm, bọn họ liền bị đuổi về phòng. Tưởng rằng hôm nay sẽ được nghỉ ngơi, nhưng sau khi cỗ lực lượng trên người tiêu tan, bọn họ mới hiểu được vì sao hôm nay không ai không giao nhiệm vụ cho bọn họ làm rồi. Thật sự là, cho dù có giao việc cho họ làm, bọn họ cũng không làm được! Phần bụng như xoắn lại, đau đến mức không muốn sống tiếp, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cơ thể liên tục co giật, cho dù Tôn Hằng có khả năng kiểm soát cơ thể của mình, cũng phải qua nửa ngày mới có thể làm vơi đi sự đau đớn này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương