“Hắn đã chết!” Bên cạnh vách tường bị đánh sụp, một đám người của Phi Ưng Bang sắc mặt âm lãnh nhìn thi thể của Vương Hoành. Từ dấu vết lưu lại, thì có thể đoán được kẻ hạ thủ còn chưa đi xa. Nhưng bọn họ cũng không dám truy đuổi. Dù sao nơi này cũng là quận thành, đi về trước thêm một trăm mét nữa, chính là đường cái nhiều người qua lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương