Xem ra không tìm nhầm người. Tôn Hằng cầm khăn lụa đưa cho đối phương, đứng thẳng người lên, chậm rãi nói: “Cô nương chính là muội muội của Thạch Thiếu Du tên Thạch Ngọc Thiền? Ta là Tôn Hằng, là bằng hữu của Thạch Thiếu Du.” Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: “Mấy tháng trước, Thanh Dương Trấn gặp phải đạo phỉ, Thạch Thiếu Du hắn… không thể thoát khỏi kiếp nạn này.” Cơ thể mềm mại của Phán Nhi run nhẹ, đôi mắt nàng ngay lập tức trở nên mờ mịt: “Ngươi... Ngươi nói cái gì?” Khi nàng nhìn thấy tấm khăn tay bằng lụa này, thì trong lòng của nàng có kinh hỉ cùng khó hiểu, nhưng bây giờ lại trở nên lạnh buốt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương