“Lần này lỗ to rồi!” Trong rừng núi, Tôn Hằng mệt mỏi ngồi xổm bên cạnh một thi thể, cúi đầu trầm mặc, mặt mang theo vẻ không cam lòng. Một tên nội khí cảnh giới am hiểu ám khí, vậy mà không mang theo một đồng nào trên người, cũng không mang theo bí tịch võ công nào. Điều này khiến cho một người chuyên làm giàu từ thi thể người khác như Tôn Hằng cảm thấy tiếc nuối. Hắn rất thèm thủ pháp dùng ám khí của người này, rồi còn khinh công nữa, những thứ này đều là những thứ hắn đang yếu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương