“Tôn... Tôn Hằng!”

Thạch Thiếu Du khó khăn lắm mới có thể mở miệng, giọng nói khàn khàn, giống như ống thổi lò vậy: “Ta…”

“Ngươi từ từ hẳn nói.”

Tôn Hằng nhíu mày, đặt tay lên lồng ngực của hắn: “Để ta xem thương thế của ngươi thế nào.”

“Vô... vô ích thôi!”