Sắc trời dần dần tối, tiệm thuốc Mai Sơn đã chìm sâu vào bóng đêm.

Tôn Hằng ngồi ở trong phòng, mặc dù đèn dầu đã tắt, nhưng hắn vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, mà ngược lại mở lớn đôi mắt có thần của mình ra, tinh thần phấn chấn hoạt động gân cốt.

Nâng người, lắc vai, khởi động tay chân, một cỗ lực tê dại dựa theo động tác của hắn mà chạy khắp toàn thân.

“Hừ!”

“Hàaa...!”