Tôn Hằng khom người xuống, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, giống như một con báo rình mồi. Tốc độ mau lẹ nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chạy xuyên vào khu rừng. Cách hắn di chuyển rất kỳ quái, không theo một trình tự nào cả, cũng không hề có tiếng vang, giống như gió núi vậy, không làm cho người ta chú ý. Chỉ một lát, hắn đã tiến được đến gần khu vực chiến đấu. Nhưng ở chiến trường, lại không có động tĩnh nào, tất cả chỉ là một mảng tĩnh mịch. Tuyết rơi phủ trắng xóa núi rừng, những bụi cỏ cao cũng vì vậy mà biến thành từng đống tuyết cao vượt quá đầu người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương