Trong rừng núi, những bông tuyết bay tán loạn, một con hổ có đường vân màu đen đang uể oải chạy, nơi nó đi qua những mảng tuyết đọng bị phá vụn. Con hổ cứ mãi chạy thục mạng về phía trước. Từng là một con hổ dũng mãnh uy vũ, nhưng lúc này không còn một tí khí thế nào cả, thậm chí những tiếng gầm gừ trong miệng của nó cũng lộ ra một cỗ bi thương như bị dồn đến bước đường cùng. Mà sau lưng con hổ này, trong đám cỏ cây, sau lớp tuyết trắng bị nó chạy ngang bới lên không trung, có từng bóng người đang không ngừng chuyển động, đuổi sát theo nó. “Đồng huynh.” Thân Độc không nhanh không chậm đuổi theo Huyền Cốt Hổ, nhỏ giọng nói với Đồng Bá Vũ: “Tên nuôi hổ cách con hổ này hơi xa nha?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương