Thiên Nhận Phong, chỉ cái tên thôi cũng đã có thể miêu tả hết địa hình ở đây, nhìn tựa hàng ngàn lưỡi kiếm đang dựng đứng sừng sững, như muốn đâm thẳng lên trời vậy. Mỗi lưỡi kiếm chính là một ngọn núi nhỏ, rồi lại có tầng tầng lớp lớp chỏm núi nhỏ khác xếp xung quanh, như đang bảo vệ ngọn núi cao nhất. Ở nơi này vách núi vách đá san sát nhau, chim muốn bay qua còn khó, nhìn rậm rạp như cỏ cây vậy, còn phía dưới chính là vực sâu ngàn dặm. Nơi này cũng là cấm địa của người miền núi, người hái thuốc, rất nhiều năm chưa ai dám đến đây cả. Mà ở nơi như thế này, gần đỉnh núi của ngọn núi lớn nhất, lại có mấy cái nhà gỗ đơn sơ được xây ở giữa rừng thông. “Đánh đi!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương