Nhạn Phù Sơn, một ngọn núi cao vút tới tận mây. Ngọn núi hình dáng hơi nghiêng, cao vút, sườn dốc thẳng đứng, giống như một cây Thiên Kiếm, phái biển mây, xuyên thẳng lên trên cao, gió thổi rất mạnh. Ở lưng chừng núi, có một chỗ nhô ra, tạo nên một khu vực bằng phẳng. Trên đó, lúc này có một người ngồi xếp bằng bộ dáng khoan thai, dựa vừa lưng núi, ngắm nhìn phong cảnh núi non. Dáng vẻ người này cường tráng, mặc một bộ áo dài màu tím nhạt, tóc dài sau lưng cũng không buộc lại, gió núi thổi, làm chúng tung bay tự do. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương