“Đinh tiên sư!” Trong một gian phòng khách u tối và tĩnh, Tôn Hằng cười như không cười nhìn về phía Đinh Tĩnh đang đứng cách đó không xa. “Công tử, ta cũng là không có cách nào khác.” Đinh Tĩnh lúc này, sớm đã không còn khí chất lúc đối mặt với mọi người, sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt sợ hãi, ống tay áo che ở cổ tay trắng, đứng ở góc phòng không nhúc nhích. Nàng nhìn thấy Tôn Hằng, thấp giọng nói: “Một đám người đột nhiên giết đến tiểu viện, hộ vệ A Hổ không phải là đối thủ của bọn chúng, nếu như ta không ra tay, thì… thì tất cả mọi người sẽ chết!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương