“'Rầm rầm...”

Trịnh Luân vừa kéo cửa gỗ ra, bốn người sắc mặt lạnh lùng, xuất hiện trong mắt Nhậm Viễn.

Trong bốn người có hai người ôm kiếm, một người cầm>>>, một người tay không.

Bọn họ xuất hiện trước cửa khi nào, Nhậm Viễn cũng không biết, nhưng thân phận của bọn họ, thì hắn lại biết rất rõ ràng.

“Hổ Lâm Song Kiếm Vưu Gia Huynh Đệ!”