“Xuất hiện đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Tôn Hằng vừa dứt, trong góc phòng, bóng tối lay động, giống như tấm màn sân khấu chậm rãi mở ra, một người lặng lẽ hiện ra từ trong đó. Người này, chính là Miên Nguyệt Lâu Thạch Ngọc Thiền. Trước đó không lâu nàng còn giao thủ với Lãnh Kiếm Khách Nguyễn Nguyên Hương. “Tôn Đại Ca.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương