Thời tiết đã sớm chuyển lạnh, tuyết đã rơi được mấy ngày rồi. Từ khi bắt đầu bước sang mùa đông tới giờ thì đây là trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi liên tục ba ngày liền. Chỉ ba ngày sau, toàn bộ Loan Khải Sơn đã được bao phủ bởi tuyết, không còn cảnh rừng cây bát ngát ngày xưa nữa. Tuyết rơi bao trùm cả dãy núi, làm cho con đường vào núi trở nên rất khó đi, nhất là những người đi giày rơm như Tôn Hằng thì càng khó để đi trên tuyết như vậy. Hơn nữa, nhiệt độ đã giảm xuống nhiều nên rất lạnh, nếu như không may mà bị bệnh, thì bệnh sẽ nhanh chóng nặng thêm đến nổi có thể làm cho một người đàn ông mạnh mẽ cũng trở nên phế đi. Dưới tình huống như vậy mà lên núi thu thập Thiết Tuyến Đằng, đối với tất cả mọi người, thì đây không khác gì tra tấn cả. Nói không chừng lên núi một lần, sau đó thì không có cơ hội xuống núi nữa! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương