Tiểu viện, phòng khách. Tôn Hằng đứng chắp tay, hai con ngươi sáng người đánh giá thiếu nữ đang ngồi đối diện này. Đinh Tĩnh, mười sáu tuổi, cùng tuổi với hắn. Chỉ có điều, dáng người của Tôn Hằng bự con hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nên nhìn qua thì thấy hắn già so với tuổi. Mà gia đình từng giàu có Đinh Tĩnh bây giờ chỉ mặc áo vải, nhưng da thịt của nàng trắng nõn, mười ngón tay như hành tây, vừa nhìn đã biết người sống ở trong gia đình phú quý, mười ngón không có một vết sẹo nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương