Bảo Châu mỉm cười, tỏ ra cảm kích: - Cảm ơn anh vì đã lo cho bố em. Em cũng sợ bố mệt, muốn thuê người nhưng bố em không nghe. Em sẽ thường xuyên về nhà giúp bố. Nếu cần, em thuê mấy thím quanh nhà giúp việc theo giờ. Nguỵ Lạc tỏ ra thất vọng. Bảo Châu lái câu chuyện sang hướng khác: - Anh và Nguyên Xuân quen nhau lâu chưa? - À, cũng khá lâu… - Làm sao mà quen ạ? – Bảo Châu rất tò mò, nhìn Nguỵ Lạc bằng ánh mắt mong đợi. Nếu Nguỵ Lạc không nói, Bảo Châu sẽ vô cùng thất vọng. Anh không nỡ làm cô buồn, gượng gạo kể: - Mấy năm trước anh từng cứu Nguyên Xuân khỏi một vụ cướp. - Ôi… Thật ạ? - Ừ. Vụ đó khá hung hiểm. Nguyên Xuân rất biết ơn anh, giữ liên lạc rồi trở thành bạn. Anh coi cô ấy như em gái. Ra vậy! Vì Nguỵ Lạc là ân nhân, coi Nguyên Xuân như em gái mà dung túng nên ả mới nói chuyện với anh bằng cái giọng chanh chua không cần giữ kẽ đó. Thấy ánh mắt Bảo Châu sắc lẹm, Nguỵ Lạc lập tức nói đỡ cho Nguyên Xuân: - Thực ra Nguyên Xuân không xấu… Em ấy chỉ hơi… “công chúa” một chút. Em ấy luôn thích giúp đỡ người khác nhưng lại không biết cách, đôi khi khiến đối phương tự ái… - Ừ hứ… Âm thanh Bảo Châu phát ra khiến Nguỵ Lạc tắt tiếng, không nói tiếp được nữa. Cô ghét Nguyên Xuân, không muốn hiểu về ả đàn bà xấu tính đó. Ả tốt với Nguỵ Lạc vì anh là ân nhân của ả. Còn với cô, ả như cái gai đâm vào xương cụt khiến cô đứng không được, ngồi cũng không xong. Ả luôn tìm cách chen vào giữa cô và Lăng Thạch Du, bơm tát để Lăng Thạch Du nổi giận với cô. Loại người này dù có cứu mạng cô cũng không thể xoá hết hiềm khích và khiến cô thích ả. Ghét chính là ghét. Thậm chí cô hận Nguyên Xuân, ước gì ả biến đi nơi nào đó thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô và Lăng Thạch Du nữa. Ả như bom nổ chậm, thuốc độc, bẫy chuột… - Em không thích Nguyên Xuân? – Nguỵ Lạc nhận ra sự thù ghét của Bảo Châu, bối rối thấy rõ. - Không thích. - Nguyên Xuân đã làm gì? Ả đã hôn Lăng Thạch Du dù biết hắn có cô bên gối. Ả muốn câu người đàn ông của cô lên giường. Chừng đó đủ để không thích chưa? Bảo Châu không trả lời. Nếu cô nói xấu Nguyên Xuân, Nguỵ Lạc sẽ đi hỏi Nguyên Xuân rằng tại sao ả làm như vậy. Thế thì Nguyên Xuân càng ghét cô, càng ra sức tìm cách phá hoại mà thôi. Nguỵ Lạc lải nhải: - Anh biết Nguyên Xuân hơi xấu tính một chút nhưng tâm địa không xấu… Nếu em ấy tệ hại anh đã không chơi cùng đến giờ. Có thể hai người chỉ hiểu lầm. Nguyên Xuân khá đỏng đảnh, thích làm gì thì làm, không để ý tâm trạng người khác nên hay bị ghét… Bảo Châu đứng im nghe Nguỵ Lạc kể lể một tràng về Nguyên Xuân, gật gù công nhận Nguỵ Lạc hiểu ả. Nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ nhìn mọi chuyện dưới góc độ của Nguỵ Lạc, không chấp nhặt Nguyên Xuân. Tiếc thay, cô không phải Nguỵ Lạc, càng không phải đàn ông. Lời Nguỵ Lạc chẳng có tác dụng hoà giải, chỉ khiến cô hiểu ả, căm ghét ả hơn. Nguỵ Lạc ngừng nói, ánh mắt trượt về phía sau Bảo Châu, dừng lại. Cô quay lại, thấy Lăng Thạch Du đang đi tới, tim nhảy thót một cái. Hắn chưa về? Khuôn mặt hắn đã cau có còn đằng đằng sát khí, đôi mắt tối đen như hai cái lỗ trông vô cùng kinh khủng. Lăng Thạch Du ôm eo kéo cô vào ngực, nâng cằm cô lên. Bảo Châu không phản kháng phần vì sợ chọc giận hắn, phần vì nghĩ hắn sẽ không làm ra hành động gì quá đáng ở nơi công cộng. Nhưng cô đã nhầm. Lăng Thạch Du cúi xuống hôn môi cô, kéo cằm khiến cô hé miệng, luồn lưỡi vào trong nhẹ nhàng mút. Nguỵ Lạc trực tiếp hoá đá, mặt trắng bệch. Bảo Châu quá kinh ngạc, không để ý phản ứng của anh. Lăng Thạch Du mặc kệ ánh mắt soi mói tọc mạch của những người xung quanh, trầm giọng hỏi: - Sao lâu thế… Chờ mãi không thấy em ra xe nên anh quay lại tìm. - … Cô đã đã cứng đầu chống đối ám hiệu bằng mắt của hắn khi hắn rời đi rồi cơ mà… Hắn đợi làm gì? Lăng Thạch Du hỏi xong cũng chẳng cần cô trả lời, liếc nhìn Nguỵ Lạc. Cô vội giới thiệu, lấp liếm sự ngại ngùng vì hành động thân mật quá đà đáng xấu hổ của họ: - Đây là Nguỵ Lạc… - Hừ. Lăng Thạch Du quăng cho Nguỵ Lạc ánh mắt khinh bỉ rồi nhìn đi chỗ khác, không thèm chào hỏi, ôm eo cưỡng chế cô đi cùng mình. Bảo Châu chỉ có thể ngoái đầu, vẫy tay chào Nguỵ Lạc. Xe của hắn đang đậu trước cổng bệnh viện. Huấn Dư và hai vệ sĩ đứng cách đó không xa, phì phèo hút thuốc. Thấy Lăng Thạch Du, họ cũng không vội chạy tới mở cửa xe như mọi khi mà cứ đứng đó. Hình như hắn đã dặn trước. Lăng Thạch Du mở cửa ghế sau, nhét Bảo Châu vào trong rồi vào theo, sập cửa. Cô dịch về phía bên kia. Hắn chồm theo. Cô ngả ra, ép sát người lên cửa, hết đường lui.Lăng Thạch Du chống tay vây cô ở giữa, khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt biết nói ẩn chứa vô vàn cảm xúc khiến tim Bảo Châu đập thình thịch sợ hãi, xao xuyến, đau đớn… Hắn tức giận và oán trách cô. Tại sao trách? Cô đã làm gì? Cô chỉ đứng nói chuyện với Nguỵ Lạc thôi mà. Đâu có ôm ấp, bế bồng, nắm tay nắm chân như Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân. Hắn làm gì có quyền oán trách. Bảo Châu cứng đầu trừng mắt nhìn lại, không sợ hãi, không nhượng bộ. Lăng Thạch Du bóp cằm cô, hé miệng. Cô lập tức lên tiếng, nói thay những điều mà cô đoán hắn định nói:- Cô không cần tiền sao? Tôi là người đang trả viện phí cho bà và mẹ cô. Dám chống đối tôi? Không sợ tôi cắt hết, tống cổ ra đường, không cho một xu nào? - … Miệng Lăng Thạch Du há hốc, âm thanh nghẹn lại, hai mắt mở to chao đảo. Bảo Châu tiếp tục: - Ai cho phép cô nói chuyện với thằng khốn kia? Tôi là người trả tiền… Cô chỉ là con điếm tôi nuôi… Hắn dùng tay bịt miệng cô, không cho nói nữa, hơi thở hỗn loạn. Vô vàn cảm xúc lướt qua trong mắt, rõ ràng nhất là sự hoang mang. Hắn muốn nói nhưng không biết phải nói gì, môi mấp máy không thành tiếng. Hắn bức bối, điên tiết với chính mình. Cuối cùng, hắn ghì gáy cô, ngấu nghiến hôn. Bảo Châu không muốn, quay mặt đi.