-Uống đi… - Lăng Thạch Du mất kiên nhẫn, đưa cốc sữa lên sát miệng cô.

- Nếu không thì sao? Anh sẽ đổ nó lên đầu em?

Giọng Bảo Châu nghẹn nghèo, nước mắt rơm rớm trên mi chỉ chực rơi xuống.

Hắn hít sâu một hơi, hạ giọng:

- Không uống thì để anh mớm.

- Anh cũng mớm cho Nguyên Xuân hả? – Bảo Châu trừng mắt oán hận, tim đau nhức nhối.

- Điên à? – Hắn gắt gỏng.

Sau đó nhớ ra mình phải nhẹ nhàng, hắn thở phì phì, hạ giọng:

- Anh chưa từng đút cơm, pha sữa cho bất cứ đứa nào ngoài em… Còn không biết điều?

- Có thể đút cơm, pha sữa… trước khi đâm vào tim vào phổi em được không?

- …

- Có thể chăm sóc mà không có bất cứ mục đích nào… không phải để dỗ em hết giận… sau khi khiến em bị tổn thương… được không?

Hắn sửng sốt, hoá đá.

Bảo Châu bật khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa:

- Có thể đừng làm em đau được không? Đằng nào anh cũng sẽ dỗ mà… Không đâm, không bị thương… không được sao?

- …

Mắt hắn đảo qua đảo lại giữa hai mắt cô, miệng cứng ngắc, không thốt nên lời.

Bảo Châu khóc nấc lên, quẳng gối đứng dậy, vừa khóc vừa đi về phòng mình.

Lăng Thạch Du ngơ ngác nhìn theo, cốc sữa vẫn giơ lên, quên không hạ xuống.

Khi cánh cửa đóng lại, hắn nhìn trừng trừng nó giống như có khả năng nhìn xuyên tường, thấy được bóng dáng nhỏ bé của Bảo Châu đang bước đi trong hành lang.

Hắn đờ đẫn, từ từ đặt cốc xuống, hai khuỷ tay chống đầu gối, bàn tay đan vào nhau siết chặt.

Hắn nhìn chằm chằm sàn nhà, cố tiêu hoá tảng đá to tướng chèn cứng dạ dày, ngực ẩn ẩn đau.

Tinh tinh…

Chuông tin nhắn vang lên khiến hắn giật mình nhảy dựng, tay theo phản xạ chộp lấy điện thoại.

Huấn Dư nhắn.

Hắn bực bội ấn vào đọc, nín thở.

Huấn Dư: [Khánh Toan nói Bảo Châu muốn bỏ anh.]

Tin nhắn như một phát súng bắn vào mắt hắn, đau phát điên, thổi bùng cơn thịnh nộ.

Hắn ấn lia lịa nhắn lại.

Thạch Du: [Sao lúc nãy y không báo cáo?]

Huấn Dư: [Báo cáo để anh lại chửi mắng, trút giận lên đầu Bảo Châu?]

Lăng Thạch Du nghẹn.

Tay run bần bật, nỗi sợ hãi như sóng thần chồm tới xô thân thể hắn đập vào vách đá.

Tin nhắn tiếp tục nhảy ra.

Huấn Dư: [Bà nội em ấy sắp chết rồi. Anh đang nghĩ cái đéo gì vậy?]

Huấn Dư: [Loại sắt đá, vô tình, không biết điều như anh, bị đá là đáng đời.]

Hắn đọc đi đọc lại mấy tin nhắn, hình ảnh Bảo Châu dọn đồ nhét vào balo muốn bỏ đi lướt qua tâm trí, đâm thêm một kiếm xuyên ngực.

Hắn vứt điện thoại xuống bàn, vùng dậy, lao khỏi phòng, chạy tới phòng Bảo Châu nhưng không mở được cửa.

Bảo Châu đã khoá cửa phòng, nhốt hắn bên ngoài.

Nỗi kinh hoàng bùng lên dữ dội.

Hắn thở hổn hển, giơ tay lên nhưng không dám đập cửa, vội quay lại phòng mình.

Hắn mở ngăn kéo bàn làm việc, lục tìm chìa khoá phòng Bảo Châu giữa một đống chìa khoá đủ mọi hình dạng. Động tác cuống cuồng, sợ chỉ chậm mấy giây, Bảo Châu sẽ gom xong quần áo, bốc hơi khỏi biệt thự.

Khi thấy chìa khoá phòng cô, hắn vơ lấy, quay trở ra.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo vang.

Lăng Thạch Du đứng cách sofa không xa, ngoái đầu nhìn. Thấy người gọi là Nguyên Xuân, lông mày hắn nhíu xệch, mặc kệ điện thoại reo, lao khỏi phòng.

Hắn chạy tới cửa phòng Bảo Châu, tra chìa khoá vào ổ, vặn mạnh.

Tách một tiếng, cửa mở…

Trái với sự tưởng tượng của hắn về một căn phòng sáng trưng đèn điện, đồ đạc lộn xộn, Bảo Châu ngồi cạnh vali sắp xếp đồ chuẩn bị bỏ đi… trong phòng tranh sáng tranh tối và hoàn toàn yên ắng.

Hắn nhìn quanh, rảo vào gian trong.

Bảo Châu đang nằm trên giường, đắp chăn kín đầu, thân thể run rẩy khe khẽ như đang khóc.

Cô không soạn đồ.

Lăng Thạch Du thở hắt ra một hơi, đi tới bên giường đứng nhìn.

Bảo Châu biết hắn vào, ngừng khóc, cuộn tròn cơ thể trong chăn.

Hắn nhìn đống chăn chốc chỗc lại khẽ động vì những cơn nấc, tim phổi nhức nhối.

Hắn từ từ ngồi xuống đất, tựa lưng vào thành giường, ngẩn người nhìn vào hư vô.

***

Bảo Châu tỉnh dậy vì đói, bên cạnh trống không nhưng có dấu vết của người nằm. Đêm qua sau khi cô ngủ, Lăng Thạch Du đã gạt hết tiền xuống đất, nằm ôm cô từ phía sau.

Bảo Châu lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, bực bội hất ra, không cho ôm.

Hắn buông tay, sau đó chờ cô ngủ thì ôm lại. Thành ra Bảo Châu ngủ cũng không ngon, cuối cùng hậm hực chấp nhận bị hắn dính sát sau lưng.

Vì quá mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nên cô dậy muộn. Giờ đã tám giờ, Lăng Thạch Du đi làm rồi.

Bảo Châu uể oải bò dậy, bụng réo ầm ĩ, đánh răng rửa mặt sơ sơ rồi xuống nhà tìm cái ăn.

Vừa mở cửa bếp, mùi thơm lập tức bay ra.

Lăng Thạch Du đã dọn dẹp bàn ăn hôm qua, nấu đồ ăn mới, pha café để sẵn.

Bảo Châu ngồi vào bàn, nhìn hai món xào, một bát canh lộn xộn, lòng xoắn vặn vừa khó chịu vừa hả hê.

Lăng Thạch Du không đuổi, không mắng chửi, không dùng tình trút giận, ngược lại còn dậy sớm nấu bữa sáng cho cô. Hắn cũng không thu dọn tiền mặt mà cô trải trên giường…

Liệu có phải hắn đang dần buông lỏng để giữ cô?

Hay hắn chỉ giả vờ khiến cô lơ là như từng làm với Nghiêm Quân rồi giăng một cái bẫy lớn hơn, chờ cô chui đầu vào rọ?

Bảo Châu rùng mình sợ hãi.

Không biết…

Bất kể Lăng Thạch Du có mục đích gì, tạm thời cô cũng không bị tịch thu sáu trăm triệu kia. Đó là mồi câu mà hắn nhả, cho phép con mồi ăn. Chỉ cần cô không đớp miếng mồi tiếp theo, không tham lam vô độ như Nghiêm Quân, sẽ không rơi vào bẫy sập của hắn.

Bảo Châu cắm đầu ăn, cố không nghĩ ngợi linh tinh.

Đồ ăn vẫn như mọi khi, trông lổn nhổn nhưng rất ngon.

Ăn xong, Bảo Châu vội vã dọn dẹp, làm việc nhà rồi đi chợ.

Gần mười một giờ, xong xuôi mọi chuyện cô mới bảo Khánh Toan chở đến bệnh viện.

Bà nội vẫn nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, người nhà chỉ được nhìn qua cửa kính, không được vào trong.

Bác sĩ nói phải theo dõi thêm. Nếu tình hình tốt lên, bà có thể ra khỏi phòng hồi sức đặc biệt, trở về phòng bệnh cũ. Nếu không tiến triển, người nhà cứ chuẩn bị tinh thần.

Bảo Châu đứng nhìn bà hồi lâu, xót xa vô độ nhưng bất lực.

Bà nội rất thương cô, dạy cô hết thảy chuyện đời ấm lạnh. Dù nghèo, bà vẫn duy trì thói quen đọc sách nên cách nói năng và tư tưởng khác hẳn bố mẹ. Bảo Châu không muốn bà đi.