Hắn muốn chửi mắng, chì chiết, muốn nói muôn vàn lời cay đắng xúc phạm, muốn phát tiết cơn giận điên cuồng nhưng cơn đau ở ngực như xé toang lá phổi làm đôi khiến hắn á khẩu không thốt ra dù là một chữ.

Hành động này của Bảo Châu đả kích lớn gấp vạn lần những lời lẽ cay độc.

Cô thà ôm một đống tiền còn hơn ôm hắn.

Vị trí của hắn dễ dàng bị thay thế bởi tiền, vì tiền không biết phản bội, không thể tối đêm mọc chân chạy đến bên Nguyên Xuân, bỏ Bảo Châu ở nhà một mình.

Bảo Châu nói không sai.

“Thiếu cái gì thì khao khát cái đó, canh cánh trong lòng, lúc nào cũng nghĩ đến.”

Hắn để cô thiếu tiền, khiến cô bất an, ghen tuông, tức giận, làm cô canh cánh trong lòng.

Hắn còn có thể nói gì đây?

Hắn sai từ đâu?

Lăng Thạch Du lắc lư đi tới sofa, cầm chai rượu mà Bảo Châu uống dở lên tu ừng ực.

Rượu cay xè đốt cháy cuống họng, dạ dày rỗng quặn lên khó chịu.

Hắn mặc kệ, ngồi xuống lặng lẽ uống.

Bảo Châu không thèm nhìn, nhắm mắt lại, không cử động.

Lăng Thạch Du thần người trên sofa rất lâu, khuôn mặt cau có phẫn nộ mãi không trở lại trạng thái bình thường. Mắt hắn tối đen, phủ một tầng hơi nước mờ nhạt.

Không có gì trong bụng, rượu ngấm rất nhanh, đầu óc hắn chếnh choáng mơ hồ.

Chẳng biết qua bao lâu, rượu trong chai cạn sạch, hắn loạng choạng đứng dậy, đi vào nhà tắm tắm rửa.

Bảo Châu nằm im bất động, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào, nỗi sợ không rõ ràng từ từ lắng xuống.

Hắn không đuổi cô.

Hắn rất tức giận nhưng vẫn không đánh, không chửi rủa đe doạ cắt tiền viện phí, thậm chí không dùng tình dục trút giận.

Vì đã hứa sẽ nhẹ nhàng với cô, giờ hắn không thể hành động như trước kia.

Cô biết hắn đa nghi, ghét bị điều khiển nên xoáy vào chuyện Nguyên Xuân có thể điều khiển hắn, khiến hắn nghẹn họng. Sau hôm nay, chắc chắn hắn sẽ phải suy nghĩ lại về ảnh hưởng của Nguyên Xuân với mình, không thả lỏng để ả tự do chỉ trỏ sai khiến này khác nữa.

Lăng Thạch Du tắm rất lâu mới xong. Hắn mặc áo choàng tắm đi ra, chẳng nói chẳng rằng tiến tới giường, bế cô lên.

Bảo Châu kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt cau có âm trầm. Hắn đã hạ hoả, sẽ không trút giận lên đầu cô.

Hắn bế cô sang phòng mình, đặt xuống sofa rồi ra ngoài.

Căn phòng vẫn ngăn nắp và đơn giản như lần trước cô vào.

Bảo Châu nằm xuống sofa, gặm nhấm sự khó chịu, tức giận, ghen ghét với Nguyên Xuân.

Hồi nãy ngồi bên bờ sông, cô chỉ muốn bỏ về nhà quách cho xong. May có Khánh Toan ngăn cản, nếu không cô lại hành động ngu xuẩn như lần tự ý thu dọn đồ đạc khiến Lăng Thạch Du nổi trận lôi đình.

Nguyên Xuân giở trò, cô biết ả cố tình chia rẽ mà còn nhảy dựng lên để Lăng Thạch Du chán ghét, chẳng phải đúng ý ả quá à.

Không thể được!

Cô không muốn ả đắc ý. Dù Lăng Thạch Du có chia lòng, bắt cá hai tay, cô ghen ghét khó chịu phát điên cũng phải kéo ả xuống vũng bùn đố kỵ. Cô không vui, ả đừng hòng được vui.

Bảo Châu hạ quyết tâm, dằn sự nặng nề trong ngực xuống, chỉnh lại tư thế nằm.

Góc nhìn hướng thẳng vào gầm bàn khiến cô trông thấy hai cái căn cước công dân đặt chồng lên nhau, bên cạnh một chiếc bộ đàm to tổ chảng.

Bộ đàm này cô mới thấy trên tivi, chưa từng được nhìn ngoài đời. Trông nó thô kệch và hơi cũ.

Bảo Châu nhìn một hồi, đưa tay ra định cầm lên xem nhưng dừng giữa chừng. Thứ này chắc chắn dùng cho công việc, không thể tuỳ tiện chạm vào. Nếu Lăng Thạch Du biết sẽ nghi ngờ.

Bộ đàm không thể xem, căn cước công dân chắc xem tí cũng được.

Cô tò mò muốn biết ảnh căn cước của hắn có ngố tàu, cau có khinh khỉnh không.

Bảo Châu cầm cả hai cái căn cước lên, chia ra hai tay, mỗi tay một cái, nhìn nhìn rồi trực tiếp đơ luôn.

Hai cái căn cước đều là ảnh Lăng Thạch Du nhưng tên và ngày tháng năm sinh khác.

Cái ở tay trái đề tên Lăng Thạch Du, sinh ngày mùng ba tháng một năm 1995.

Cái bên tay phải đề tên Huấn Nha, sinh ngày mười bốn tháng sáu năm 1985.

Bảo Châu nhìn qua nhìn lại, thấy ảnh ở căn cước Huấn Nha trông còn trẻ trâu hơn ảnh ở căn cước Lăng Thạch Du.

- Đây là… căn cước giả?

Cô xem rất nhiều phim hành động, thấy các đặc vụ trong phim có cả tập hộ chiếu và căn cước giả, đi đến đâu dùng đến đó, vô cùng ngầu.

Thật không ngờ Lăng Thạch Du cũng có.

Bảo Châu vội đặt hai cái căn cước về chỗ cũ, còn chỉnh chỉnh mấy lần, sợ Lăng Thạch Du phát giác ra chúng đã bị nhấc lên. Sau đó cô ngồi dậy, ôm gối ngả bên nọ, nghiêng bên kia, chọn tư thế để không nhìn thấy mấy thứ trong gầm bàn mới yên tâm.

Hai cái căn cước giả khiến tâm trí cô bị chi phối, sự ấm ức ngứa ngáy khó chịu trong lòng giảm bớt, thay vào đó là sợ hãi và kính nể.

Cô nhớ lại bốn ngày Lăng Thạch Du biến mất không tin tức, vệ sĩ ở nhà cũng không biết hắn đi đâu, tim thót lên.

Khi đó đầu óc hạn hẹp thiển cận giới hạn trí tưởng tượng khiến cô chỉ nghĩ đến một chuyến công tác được vây quanh bởi những sugar baby xinh đẹp như hoa hậu. Tưởng tượng cảnh Lăng Thạch Du mải mê lăn lộn với bóng hồng mới mẻ nào đó, không thèm đếm xỉa tới cô.

Hiện tại cô đã hiểu nhiều hơn về hắn, biết rằng những chuyến công tác không phải chỉ có mỗi họp hành bỏ phiếu mà còn xa hơn, rộng hơn rất nhiều. Có thể hắn đã đi làm nhiệm vụ của quân đội…

Cửa phòng mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Châu.

Lăng Thạch Du bưng một cốc sữa nóng vào, mùi thơm lập tức bay lên.

Bảo Châu quay mặt đi, không thèm nhìn.

Cô sẽ không uống, không nhượng bộ.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn bộ dạng cứng đầu nhăn nhó khó chịu của cô, không nói gì, cẩn thận thổi nguội sữa.

Bảo Châu muốn khóc.

Lẽ ra được hắn quan tâm, chăm sóc, cô phải vui mới đúng. Nhưng nghiệt ngã thay, hắn chỉ quan tâm sau khi làm tổn thương cô, khiến cô giận. Hắn chỉ chăm sóc để dỗ cô nguôi giận, sau đó tiếp tục đâm vào tim phổi cô.

- Uống đi.

Giọng hắn vang lên trầm trầm, giống như đang kiềm chế để không quát.

Bảo Châu quay lại nhìn, mắt đỏ hoe loang loáng nước, tràn ngập sự oán hận.

Lăng Thạch Du nín thở, lông mày nhíu chặt, đôi mắt tối đen ẩn chứa muôn vàn cảm xúc. Hắn im lặng một lát, hít sâu, hạ giọng:

- Uống sữa đi…

Bảo Châu cứng đầu không động, mím chặt môi, cố đào bới xem hắn đang nghĩ gì, có thấy có lỗi với cô không.

Nhưng hắn che giấu rất tốt, không nhìn ra bất cứ thứ gì trừ sự cau có khinh khỉnh.