Ngồi đến mười giờ, Bảo Châu có tin nhắn.Cô mở ra xem, nhíu mày, tim đau như cắt, cơn thịnh nộ trào dâng.Số lạ gửi ảnh.Tay nhanh hơn não, Bảo Châu lập tức chụp màn hình rồi mới run run ấn vào tấm ảnh để xem.Ảnh chụp từ camera an ninh lắp trên cao, hướng xuống phòng ngủ xa hoa tráng lệ. Trong ảnh, Lăng Thạch Du bế một người phụ nữ, cúi lom khom trên giường, tư thế như đang đặt cô ta xuống hoặc nhấc lên… Bảo Châu không rõ.Cô chưa kịp zoom lớn nhìn kỹ thì màn hình tối đen.Ảnh bị thu hồi, không xem được nữa.Số lạ không nhắn tin gì cả, lập tức chặn cô.Bảo Châu vừa tiếc vừa cay cú. Nếu nhanh tay, cô đã chụp được trọn vẹn bức ảnh ở trạng thái hoàn chỉnh, rõ ràng.Trong ảnh, có thể nhìn rõ góc nghiêng của Lăng Thạch Du nhưng không thấy người phụ nữ kia. Ả ta chỉ có thể là Nguyên Xuân.Bảo Châu ghen phát rồ, thở hổn hển, hận Nguyên Xuân thấu xương.Cô tắt vội màn hình điện thoại, ngăn mình xem tấm ảnh chụp khung chat kẻo tức quá hoá rồ.Ả đàn bà thối tha…Ả kêu sốt cao không hạ, gọi Lăng Thạch Du đến, dùng bệnh tật đổi lấy sự thương hại và chăm sóc từ hắn.Bảo Châu đoán chuẩn đét.Nhà chỉ còn một giúp việc, khi ả cần vào nhà tắm đương nhiên Lăng Thạch Du phải bế.Phòng ả có camera quay lại toàn bộ. Ả đã chụp một tấm, gửi cho cô để khiêu khích, khiến cô ghen tuông, chia rẽ cô và Lăng Thạch Du.Ốm mà vẫn dậy chụp được ảnh, gửi rồi thu hồi chớp nhoáng… thì ốm cái nỗi gì.Đây là một cái bẫy để gây hiểu lầm, khiến cô tưởng tượng linh tinh.Bảo Châu vò đầu bứt tai, cố gắng không nghĩ tới cảnh Lăng Thạch Du bế bồng ả vào nhà tắm, bế trở ra, nhẹ nhàng đặt lên giường, giặt khăn đắp trán, đút cháo đút thuốc cho Nguyên Xuân.Máu trong người cô sôi sùng sục, khó chịu phát điên.Cô ước gì mình có thể biến thành người vô hình, chạy tới rạch nát mặt Nguyên Xuân cho hả giận.Biết là bẫy mà vẫn tức tối, gây sự cãi vã với Lăng Thạch Du thì quả là đồ ngu. Đúng ý Nguyên Xuân quá.Dù biết vậy nhưng Bảo Châu không thể bắt trái tim ngừng đau, đầu ngừng tưởng tượng.Khánh Toan vỗ vai cô:- Về thôi. Đừng nghĩ linh tinh nữa.Bảo Châu lập tức đứng dậy, tự kéo mình ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Lòng cô nặng nề, ức chế, khó chịu như kiến cắn.Về đến biệt thự, Bảo Châu lập tức xếp tiền lên giường rồi ra sofa ngồi uống rượu.Đêm nay có lẽ Lăng Thạch Du sẽ không về.Nguyên Xuân không ốm nặng, còn chụp được ảnh từ video giám sát cơ mà. Nếu ả cố tình cởi đồ câu dẫn…Cạch.Cửa phòng mở, Lăng Thạch Du lù lù đi vào.Bảo Châu ngước nhìn, đóng băng giây lát, tưởng mình khó chịu quá sinh ảo giác.Sắc mặt hắn âm u khó hiểu, mắt lập tức rơi xuống chai rượu trên bàn và chén rượu trong tay cô.Hắn bước vào phòng, đứng đối diện, nhìn cô trừng trừng một cách dữ tợn.Bảo Châu véo đùi mình.Đau…Không phải tưởng tượng.Cô uống cạn rượu trong chén, thong thả rót tiếp.À…Thì ra…Lăng Thạch Du về nên Nguyên Xuân mới có thời gian mò video giám sát, chụp ảnh gửi cho cô. Nếu hắn còn ở đó, Nguyên Xuân còn phải giả vờ đau ốm, sao dám tìm tòi chụp choẹt.Ả đàn bà đê tiện.Bảo Châu mặc kệ hắn đứng đó, uống cạn chén tiếp theo.Lăng Thạch Du rít lên:- Xuống ăn cơm.- Anh ăn rồi đổ đồ thừa đi. Em không ăn. – Bảo Châu lạnh lùng đáp, không thèm nhìn hắn.- Nghiêm Bảo Châu…- Nguyên Xuân ốm thì anh lo cuống lên, chạy vội tới chăm bẵm, bồng bế… Sao không ở lại đó luôn đi… - Cô cười khẩy, mỉa mai. – Trở về làm gì? Về quát nạt tôi à?Lăng Thạch Du không thể tin được Bảo Châu dám nói như vậy với mình, mắt mở to, miệng há ra. Cô trừng trừng nhìn hắn, chậm rãi chì chiết:- Anh tưởng đi nhanh rồi về là coi như không có chuyện gì? Anh giống một tên giết người, vội vã chạy ra ngoài gây án rồi lập tức trở về… người tanh nồng mùi máu…Hắn nghẹn mất một lúc mới nặn ra mấy chữ:- Anh không gây án…- Anh có nắm tay, ôm ấp, bế bồng ả không?- …- Ha… Thật là một tình bạn đẹp.- Nghiêm Bảo Châu, em bị sao vậy? – Lăng Thạch Du quát, mắt đỏ ngầu, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.Bảo Châu sợ run chân, tim đập thình thịch nhưng cơn giận khiến cô mất hết sự nhẫn nhịn và kiềm chế, quát lại:- Tôi ghen đấy… Không được à? Tôi cũng là con người… cũng có trái tim… không phải con búp bê thoả mãn dục vọng của anh.- …Lăng Thạch Du hoá đá tại chỗ, ánh mắt ngưng đọng, sửng sốt đến mức không biết phản ứng thế nào, nói cái gì.Bảo Châu rót rượu uống, nước mắt rơm rớm trên mi, mỉa mai:- Anh hứa sẽ nhẹ nhàng… Vì Nguyên Xuân, anh quát tháo, chửi mắng tôi… Lời hứa của anh thật có trọng lượng.- Tại em không hiểu chuyện, cứ khăng khăng bắt anh ở nhà… Em không thể điều khiển anh, bắt anh phải làm thế này thế khác…- Đúng. Tôi không thể điều khiển anh, nhưng Nguyên Xuân có thể. Anh cho phép ả điều khiển mình. Tôi không được phản ứng à? Bởi vì anh tọng tiền vào mồm tôi nên tôi phải nuốt nhánh xương rồng này xuống?- …Lăng Thạch Du nghẹn lại, nắm tay siết chặt khiến các khớp trắng bệch, cơ bắp gồng lên. Bão tố sôi sục trong đôi mắt biết nói, hỗn loạn, lẫn lộn giữa tức giận điên cuồng và ngỡ ngàng vượt quá sức tưởng tượng.Nước mắt lăn xuống gò má bị Bảo Châu lạnh lùng gạt đi, tuyên bố:- Tôi đã bán một bộ trang sức kim cương lấy tiền mặt.Lăng Thạch Du gắt gỏng bất mãn:- Sao lúc nào em cũng nghĩ đến tiền vậy? Vừa có chuyện, lập tức…Bảo Châu ngắt lời:- Thiếu cái gì thì khao khát cái đó… canh cánh trong lòng, lúc nào cũng nghĩ đến.- …- Tôi thích tiền vì tiền sẽ không phản bội.Lăng Thạch Du trợn mắt giống như ngực bị một cái cọc vô hình đóng đinh vào, đau không thở nổi. Vô vàn cảm xúc bóp biểu cảm trên mặt hắn vặn vẹo.Bảo Châu nhìn lại một cách giận dữ, oán hận.Không khí ngột ngạt khó thở, tưởng chừng nghe thấy cả tiếng kim rơi.Hồi lâu vẫn không thấy hắn nói gì, Bảo Châu từ từ đứng dậy, lảo đảo đi về giường, nằm xuống.Lăng Thạch Du nhìn theo, mắt muốn lọt khỏi tròng khi trông thấy một hình người được xếp bằng tiền trên giường. Hình người này dài rộng bằng kích cỡ người thật, dù hơi xiên xẹo nhưng vẫn nhìn ra đầu, thân, tay chân.Bảo Châu nằm nghiêng bên cạnh, đặt tay lên phần ngực của nó giống như đang ôm một người khác.Lăng Thạch Du chết đứng.