Bảo Châu ôm cốc café trong tay, ngẩn ngơ nhìn những cặp đôi đang ôm ấp tình tứ trên bãi cỏ bên bờ sông. Gió lạnh cũng không thể ngăn họ đưa nhau tới đây dạo chơi, tâm tình… thậm chí còn là gia vị nêm nếm cho buổi hẹn hò thêm ngọt ngào.Ôm ấp hay nắm tay lúc trời lạnh đều rất thích, có thể cảm nhận hơi ấm trên thân thể nhau. Bảo Châu muốn tới đây cùng Lăng Thạch Du, muốn rúc vào ngực hắn, để hắn dùng vạt áo khoác bọc lấy mình.Không ngờ người đàn ông đầu tiên đi cùng cô đến đây lại là “chị em” của mình.Khánh Toan ngồi bên cạnh, lặng lẽ hút thuốc. Mùi thuốc lá khác hẳn Lăng Thạch Du, mùi hương trên cơ thể cũng vậy.Lăng Thạch Du dùng toàn nước hoa cao cấp. Thỉnh thoảng khi ở nhà hắn sẽ dùng một loại nước hoa không biết tên rất giống mùi pheromone của đàn ông, hít một hơi nôn nao cả người. Hắn sẽ kín đáo quan sát biểu cảm say mê của cô, thích thú khi cô tự bò tới hiến dâng.Thế nhưng hắn không biết đối với cô, pheromone của hắn mới là thứ hấp dẫn chết người, hơn đứt bất cứ loại nước hoa đắt tiền nào.Bảo Châu ghen tị với các cặp đôi trước mặt, cố không nghĩ tới Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân nhưng những hình ảnh tưởng tượng mơ hồ cứ lướt qua tâm trí khiến cô khó chịu phát điên. Mấy lần nước mắt ứa ra, cô phải dùng hết sức kìm nén.Hồi nãy cô khóc quá nhiều, hai mắt sưng húp, xấu xí không thể tả. Vào tiệm trang sức người ta còn lén nhìn mãi, giờ không thể khóc thêm nữa. Mai cô còn phải tới bệnh viện.Cô nghĩ ra chuyện để hỏi Khánh Toan, chi phối sự tập trung:- Anh bằng tuổi Lăng tổng ạ?- Ừ. Hơn vài tháng. Thạch Du sinh đầu tháng một.- Anh có người yêu chưa?Khánh Toan phóng tầm mắt vào hư vô, im lặng rất lâu. Khi Bảo Châu tưởng y sẽ không trả lời, đang định hỏi chuyện khác thì âm thanh trầm đục tang thương cất lên:- Có rồi.Bảo Châu quay đầu nhìn. Khuôn mặt Khánh Toan khuất trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.Có rồi mà u ám thế là sao?- Hai người bị gia đình ngăn cản ạ?- Không… Cậu ấy… - Giọng Khánh Toan nghèn nghẹn, chất chứa nỗi đau khôn cùng. – Cậu ấy bị tai nạn… nằm thực vật đã… bảy năm rồi.Bảo Châu bịt miệng, ruột gan quặn đau.Bảy năm người kia nằm một chỗ mà Khánh Toan vẫn không từ bỏ, không yêu người mới?Thật chung tình.Đời người có bao nhiêu lần bảy năm chứ!Cô không biết phải nói gì, vừa thương họ vừa khâm phục Khánh Toan.Khi đã tiết lộ bí mật đau đớn vẫn giấu kín trong lòng, y thở dài một hơi, chậm rãi kể tiếp:- Thời gian đầu, anh tưởng cậu ấy đã chết… Sau đó anh đi làm nhiệm vụ, bị trúng đạn, thập tử nhất sinh. Anh buông xuôi vì nghĩ sẽ được gặp cậu ấy trên trời. Nhưng không… người giám hộ nói cậu ấy chưa chết, chỉ là nằm mãi một chỗ không tỉnh. Người này hứa nếu anh kiên cường, giữ được mạng sống, trở về sẽ cho anh gặp cậu ấy…- Vậy anh gặp anh ấy rồi đúng không?Khánh Toan khẽ gật đầu, khoé miệng hơi nhếch lên:- Tên khốn ích kỷ đó không chịu tỉnh… cũng không nỡ rời bỏ thế gian… cứ nằm đó ngủ li bì…- Có hy vọng không ạ?- Có chứ… Chân tay vẫn có chút phản xạ. Khi anh nói chuyện với cậu ấy, thỉnh thoảng ngón út sẽ cử động… Người giám hộ lắp màn hình lớn trong phòng bệnh. Nếu không đi làm nhiệm vụ, ngày nào anh cũng gọi video nói chuyện với cậu ấy…- Anh không được đến thăm ạ?- Một tháng chỉ được thăm một lần.Bảo Châu đau lòng, muốn khóc thay Khánh Toan:- Tại sao không cho thăm nhiều hơn? Có người thân, người yêu chăm sóc, nói chuyện, động viên… bệnh nhân sẽ có hy vọng tỉnh cao hơn mà…- Công việc của anh tuyệt mật… Rất khó. Mỗi tháng được thăm một lần là tốt lắm rồi. Không đến được thì gọi video, vẫn được nhìn thấy cậu ấy.- Anh ấy sẽ tỉnh lại. – Bảo Châu vừa nói vừa rơi nước mắt. – Nhất định… Có người chờ, anh ấy sẽ tỉnh.Khánh Toan gật gù, giọng có tinh thần hơn một chút:- Lúc nào anh cũng tin như vậy… Mong cậu ấy tỉnh sớm một chút… Thanh xuân ngắn lắm.Bảo Châu gật gù công nhận, lòng ngũ vị tạp trần.Tình yêu của Khánh Toan thật cao cả, đáng khâm phục. Y sống và chờ đợi trong hy vọng nhưng chắc cũng có đôi lúc yếu lòng, cảm thấy mông lung. Nếu không, y sẽ không tâm sự với cô, tìm kiếm những lời động viên.Hoặc niềm tin của y rất mãnh liệt, chỉ kể cho cô biết để cô suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa mình và Lăng Thạch Du, biết trân trọng từng khoảnh khắc ở bên hắn.Nếu nhìn từ góc độ của Khánh Toan, cô và Lăng Thạch Du may mắn, hạnh phúc hơn y gấp vạn lần vì được ở bên nhau. Khi vui thì cười, mâu thuẫn thì cãi nhau nảy lửa. Lăng Thạch Du sẽ tức giận quát tháo; cô thì khóc lóc, giãy giụa yếu ớt, không có sức chống cự.Dù hành hạ nhau lên bờ xuống ruộng kiểu gì cũng đều khiến Khánh Toan ghen tị bởi vì người yêu của y thậm chí không thể tỉnh lại để đối thoại, mắng chửi hoặc phản bội y.Chua xót thay…Nếu Lăng Thạch Du đột nhiên xảy ra chuyện, nằm thực vật bảy năm, cô có thể chung thuỷ như Khánh Toan, một lòng chờ hắn tỉnh?Tim Bảo Châu đau nhói từng cơn, không muốn nghĩ tới viễn cảnh hắn nằm một chỗ, gọi không thưa, hỏi không đáp, không thể tự ăn uống, khắp người cắm dây dợ lằng thằng.Nếu có đủ tiền lo cho mẹ, chắc chắn cô sẽ chờ hắn tỉnh. Còn nếu không có tiền…Mệt mỏi thật!Cuộc đời cô bị đồng tiền điều khiển, hành động xoay quanh nó, mọi quyết định đều phụ thuộc vào nó, không thể sống và yêu theo ý mình.Quá khốn nạn!Ngược lại, nếu cô xảy ra chuyện, Lăng Thạch Du có chờ cô không?Cơn đau tim tăng vọt một bậc, nước mắt ứa ra.Đương nhiên không.Chỉ cần cô bị tai nạn nhẹ, thân thể hoặc khuôn mặt không hoàn hảo, Lăng Thạch Du sẽ lập tức bỏ cô để kiếm sugar baby mới, hoặc đến với Nguyên Xuân. Cô hoàn hảo ngồi đây hắn còn chẳng thiết, chạy đi chăm Nguyên Xuân ốm cơ mà.Hắn mua cô, chi tiền đổi lấy một con búp bê giải toả nhu cầu, vừa ngoan ngoãn lại biết nấu cơm giặt đồ. Hắn có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào.Nước mắt lách tách rơi xuống, không thể kiềm chế được.Bảo Châu lẩm bẩm:- Em muốn về nhà… Nhà em…- Không được. – Giọng Khánh Toan lạnh tanh, u ám. – Bà em đang nguy cấp, mẹ cần phải điều trị thêm. Không gì quý hơn mạng sống… Em không thể bỏ Lăng Thạch Du lúc này.Đúng vậy!Cho nên cô phải nhịn.Rõ ràng là yêu mà bị đồng tiền trói buộc, bóp tình yêu méo mó không còn ra hình dạng. Quá đau đớn.Giờ cô có nói yêu Lăng Thạch Du cũng chẳng ai tin. Chỉ khi nào cô giàu có, tự chủ, không cần tiền của hắn, chữ “yêu” của cô mới có trọng lượng.