Bảo Châu bất chấp, đổ dầu vào lửa:- Hay em không được phép giữ anh? Không được ghen tuông? Bởi vì em là tình nhân anh bỏ tiền ra mua nên không có quyền lên tiếng?- Nghiêm Bảo Châu… - Lăng Thạch Du quay người lại, hùng hổ quát. – Anh và Nguyên Xuân chỉ là bạn… Bạn… Em có hiểu không? Nó đang sốt…- Ả sốt thì em phải cười tươi hớn hở để anh tối đêm chạy tới chăm sóc ả?- Nhà nó có giúp việc, không cần anh làm gì hết… Nếu em không tin thì đi cùng anh.Mắt Lăng Thạch Du trừng lớn dữ tợn, toàn thân gồng lên như thể sắp nhảy vào tát cho cô mấy phát.Bảo Châu cười mỉa:- Em đi theo để tận mắt nhìn anh quan tâm, lo lắng, sờ trán, nắm tay ả? Rồi khi ả cần vào nhà tắm, giúp việc có bế nổi không? Em đi theo nhìn anh bế bồng ả? Hay em tới đó phục vụ ả như người hầu?Nước mắt cô rơi lách tách xuống.Lồng ngực Lăng Thạch Du phập phồng rất mạnh, cơ mặt giật giật, miệng há ra ngậm lại mấy lần mà lời không thốt lên được.- Anh có thể thôi coi em như đứa ngu ngốc mắt mù tai điếc được không? Nguyên Xuân nhìn anh như thế nào, ghen tị với em thế nào, anh đều biết rõ. Ả ốm và đang lợi dụng điều đó để lôi anh tới… Dù biết như vậy, anh vẫn đi?Lăng Thạch Du không trả lời, nắm tay siết chặt, nhìn trừng trừng Bảo Châu, nửa muốn chửi nửa không nỡ.Cuối cùng, hắn không thèm nói gì, dứt khoát quay người bỏ đi.Tim Bảo Châu bị nghiền nát thành thịt vụn, đau đớn không thể tả.Cô ngồi luôn xuống sàn, oà khóc nức nở, hận Nguyên Xuân, oán trách Lăng Thạch Du.Ả đang ốm, không thể làm bậy nhưng ả sẽ lợi dụng sự đau yếu để ngả vào lòng hắn, để được hắn hỏi han, quan tâm, dỗ dành.Ả sẽ dùng chuyện này để xát muối vào tim phổi cô mỗi lần gặp, chia rẽ cô và hắn.Ai mà chịu được cảnh người mình yêu vội vã chạy tới nhà người phụ nữ khác, chăm sóc, lo lắng cho cô ta. Nếu họ là bạn thân bình thường, cô sẽ đi cùng hắn luôn, không chút do dự. Nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa họ không bình thường, nhìn thấy chỉ thêm đau mà thôi.Trong mắt Lăng Thạch Du, cô chẳng là cái thá gì. Lời nói của cô không có trọng lượng. Hắn bỏ tiền ra mua thân thể, cô phải phục tùng tuyệt đối.Hắn cứ đi đấy, thì sao? Cô có thể làm gì hắn?Cô dám bỏ hắn không?Bảo Châu càng nghĩ càng uất nghẹn, nước mắt tuôn như mưa, tim phổi bị cào xé tan nát.Tên khốn!Sao cô lại yêu một kẻ như hắn?Dừng lại đi…Cô khóc đến khi nước mắt không thể chảy được nữa, thần người nhìn vào hư vô. Hình ảnh Lăng Thạch Du ôm chặt Nguyên Xuân, gắt gao bảo vệ ả khỏi Tuệ Phương lướt qua trí nhớ. Cô biết vị trí của ả trong lòng hắn, biết mình không bằng thế mà vẫn vì sự dịu dàng của hắn mà nảy sinh hy vọng.Thật ngu xuẩn!Ván bài này cô vốn không được chơi, không bao giờ có cửa thắng. Cô chỉ là con hầu, đứng ngoài nhìn Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân đấu qua đấu lại. Kết quả cuối cùng dù ai thắng ai thua, cô cũng sẽ bị đá để Lăng Thạch Du cưới Nguyên Xuân.Bảo Châu bần thần, chết lặng, loạng choạng đứng dậy đi lên nhà.Cô vào phòng để đồ, ngơ ngác nhìn quanh.Quần áo, giày dép, mỹ phẩm… có nhiều thì sao chứ? Đều là những thứ xa hoa phù phiếm, vô nghĩa.Cái cô cần là tiền cơ.Bảo Châu mở két sắt mini, lấy bộ trang sức kim cương rẻ nhất bỏ vào túi xách rồi thẫn thờ đi xuống nhà.Cô sẽ rời khỏi đây…Muốn ra sao thì ra.Không nghĩ nữa.Cô không muốn ở lại chỗ này, quá đau đớn, quá khó chịu.Bảo vệ canh cửa chặn cô lại, cứng nhắc hỏi:- Nghiêm tiểu thư, muốn đi đâu?- Tôi đi dạo.- Để tôi gọi Kháng Toan đưa cô đi.- Không cần…- Lăng tổng đã căn dặn.Vệ sĩ không thèm nghe cô, ấn bộ đàm gọi Khánh Toan.Thật ngột ngạt!Tường cao rào kín, đi đâu cũng xe đưa xe đón, tưởng sung sướng nhưng thực ra là giam cầm, giám sát. Tính đa nghi của Lăng Thạch Du chính là căn bệnh nặng ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.Giá như hắn không cho Nguyên Xuân vào ngoại lệ thì tốt biết bao.Chỉ một lát sau, Khánh Toan đánh xe ra, mở sẵn cửa chờ.Bảo Châu lững thững đi tới nhìn chằm chằm Khánh Toan với ánh mắt cầu cứu.Y lạnh lùng nhét cô vào xe, lái ra khỏi biệt thự.Xe lao vun vút trên đường Khánh Toan mới hỏi chuyện.Bảo Châu kể vắn tắt, cầu xin:- Anh thả em đi được không?- Đi đâu?- …- Nếu Thạch Du không đồng ý, đi đâu cũng bị bắt lại, còn liên luỵ người nhà. Bà em không ổn…Nước mắt cô lách tách rơi xuống.Giá như cô đừng yêu hắn, cuộc sống sẽ rất nhẹ nhàng và sung sướng.Đây là cô đang tự làm khổ mình, bị tình cảm của chính mình dày xéo đến không thở nổi.Đừng yêu hắn nữa…Ngừng lại đi…Trái tim nhói lên từng hồi cãi lại lý trí, không nghe theo sự điều khiển. Đầu óc Bảo Châu bay lên cung trăng.Giờ này chắc Lăng Thạch Du đã đến nhà Nguyên Xuân, đang chăm sóc ả, ôm ấp dỗ dành.Bảo Châu vò đầu, rít lên mấy tiếng, không muốn nghĩ nữa.Khánh Toan đề nghị:- Anh đưa em đến nhà Nguyên Xuân nhé.- Không. – Cô giãy nảy. – Đến đó làm gì?- Đứng trước cửa đợi, đón Thạch Du về luôn.Bảo Châu cười chua chát:- Không… Em sẽ không đến phá chuyện tốt của hắn.Tới đó chờ có khác nào khai ra cô yêu hắn. Quá khuỵ luỵ và thảm hại. Cô không làm được.Lần này rồi còn lần sau, lần sau nữa… Lăng Thạch Du đã muốn đi, không ai cấm nổi hắn.Bảo Châu đưa địa chỉ cửa hàng trang sức kim cương cho Khánh Toan:- Anh cho em đến chỗ này.- Ừ…Khánh Toan gật đầu, không hỏi đến làm gì.Bảo Châu sờ túi xách, tim đập mạnh vừa căng thẳng vừa tràn đầy quyết tâm. Cô đang thách thức nguyên tắc và giới hạn của Lăng Thạch Du.Nếu tâm trí hắn chia năm xẻ bảy, hai tay đều muốn bắt cá, cô phải chừa đường lui cho mình.Bảo Châu vào cửa hàng trang sức, bán lại bộ trang sức kim cương với giá sáu trăm triệu. Cô yêu cầu họ trả tiền mặt nhưng cửa hàng không đủ tiền, chuyển khoản một nửa, trả một nửa.Bảo Châu xách túi đựng tiền ra xe ngồi, thần người ôm túi vào lòng.Bán xong mới thấy sợ nhưng thời gian không thể quay ngược. Đã làm rồi, cô phải chịu trách nhiệm, sẵn sàng gánh hậu quả.- Giờ đi đâu? – Khánh Toan hỏi.Bảo Châu nghĩ mấy giây, quyết định:- Đưa em ra quán café gần bờ sông.