Cô không hay biết gì, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo ở nhà nấu cơm chờ Lăng Thạch Du về.- Anh không nghi ngờ em đấy chứ?- Không. Xem một cái là biết đồ giả. Góc quay của video nhìn thấy cửa sổ hướng ra ngoài trời. Quay vào ban đêm.À…Từ khi tới đây, chưa bao giờ cô ra ngoài ban đêm. Ban ngày đi đâu cũng có tài xế kè kè bên cạnh.Lăng Thạch Du là người lấy đi trinh tiết của cô, hắn thừa biết trước hắn, cô chưa từng ngủ với ai.- Gửi video cho chuyên gia, họ xác nhận nó là sản phẩm cắt ghép.Bảo Châu nhẹ nhõm thở phào, sau đó nổi da gà.Vậy mặt Đổng Mịch là do người của Lăng Thạch Du rạch?Hắn ra lệnh?Thân thể cô khẽ run. Lăng Thạch Du cảm nhận được, siết chặt vòng ôm, áp tay lên má cô. Mắt hắn đen đặc, thoáng một chút chột dạ như kẻ ăn vụng bị bắt được. Bảo Châu thì thầm, cố vớt vát:- Anh có biết thuộc hạ của mình đã làm gì Đổng Mịch không?- Biết. Sau khi xong việc, Huấn Dư đã báo cáo.Bảo Châu câm nín toàn tập, tưởng tượng ra khuôn mặt chằng chịt sẹo của Đổng Mịch, dạ dày quặn lên.Cô nắm cổ tay Lăng Thạch Du, kéo khỏi má mình.Hắn hít mạnh một hơi, ôm cô vào ngực, lẩm bẩm:- Anh không ra lệnh rạch mặt. Anh thề…- Vậy… kẻ kia tự ý làm?- Ừ. Anh chỉ bảo Huấn Dư xử lý dứt điểm, không biết cậu ta dùng ai, ra tay thế nào.- …Hắn lại giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng khác hẳn mọi khi. Hắn không muốn cô hiểu lầm mình là kẻ độc ác.Chuyện này cũng không thể trách hắn. Khi mọi chuyện xong Huấn Dư mới báo cáo, nói gì cũng đã muộn. Nếu Lăng Thạch Du hạ một mệnh lệnh cụ thể, chắc Đổng Mịch không thảm đến thế.Lời Khánh Toan văng vẳng bên tai Bảo Châu.Quá khứ của hắn quá oanh liệt, cũng thật đáng thương. Ba mẹ hắn là người hùng, hy sinh vì đất nước. Bản thân Lăng Thạch Du tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng có giới hạn rõ ràng. Chuyện của Đổng Mịch chỉ ngoài ý muốn mà thôi.Bảo Châu ôm cổ hắn.Dù sợ, thâm tâm cô vẫn nhanh chóng chấp nhận lời giải thích. Cô biết Lăng Thạch Du là kẻ như vậy…Hắn sẽ trả thù. Phương thức và mức độ tuỳ tình huống, tuỳ vào sự khốn nạn của đối phương. Hắn chỉ như tấm gương phản chiếu sự độc ác mà thôi.Lăng Thạch Du vuốt nhẹ lưng Bảo Châu, hít hà hương thơm trên tóc cô.Khi thấy cô ôm cổ mình, hắn nhếch mép cười, ánh mắt tối đen hả hê, ngạo nghễ.***Hôm nay bà nội Bảo Châu trải qua một cơn nguy kịch, phải cấp cứu. Bác sĩ gọi điện thông báo, cô bỏ hết việc chạy tới túc trực ngoài cửa phòng cấp cứu.Bố cô cũng đến. Hai bố con đứng ngồi không yên, bất lực trước lưỡi hái tử thần, chỉ biết cầu trời thương xót.Khi cửa phòng cấp cứu mở, tim Bảo Châu ngừng một nhịp. Bác sĩ thông báo bà đã qua cơn nguy kịch, cô lập tức ngã ngồi xuống đất, Khánh Toan cũng không kịp đỡ.Bà được chuyển tới phòng hồi sức đặc biệt, người nhà chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính, không giúp được gì.Bảo Châu loanh quanh trong bệnh viện từ sáng đến chiều mới vội trở về nhà chuẩn bị cơm tối, trạng thái bần thần, không tập trung.Thời gian của bà sắp hết.Hôm nay có thể cứu, kéo dài vài tuần nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy. Nguyện vọng của bà là được đi ở nhà. Bố có ý muốn đưa bà về nhà, trong lúc bà còn chút tỉnh táo, nhận biết được xung quanh. Bảo Châu không đồng ý, cứ canh cánh trong lòng.Cô không muốn đưa bà về.Về nhà giỏi lắm trụ được vài ngày.Mặt khác, cô không nỡ để bà nhắm mắt xuôi tay trong bệnh viện.Nội tâm tự mâu thuẫn, giằng xé, đấu tranh lẫn nhau khiến cô mệt mỏi, chán nản, không nhận ra Lăng Thạch Du đã trở về.Hắn đứng ngoài cửa bếp nhìn hồi lâu mới đi tới ôm cô từ phía sau.Bảo Châu giật mình, quay lại. Ánh mắt hắn khiến sống mũi cô cay xè.Hắn đã nghe Khánh Toan báo cáo, đôi mắt biết nói lẩn khuất vô vàn cảm xúc. Hơn bất cứ lời hỏi thăm, động viên, chia sẻ sáo rộng nào, hắn nhấn chìm cô trong sự quan tâm thực lòng, lo cho cô.Mắt Bảo Châu đỏ hoe, quay người ôm cổ, hôn lên môi Lăng Thạch Du.Nụ hôn nóng hổi ướt át, dịu dàng mơn trớn ve vuốt, không có dục vọng. Chỉ có cảm xúc hỗn loạn trào dâng trong lòng cô và sự kiên nhẫn vỗ về của hắn, muốn dỗ cô bình tâm.Khi hai cánh môi tách ra, hắn kề trán vào trán cô, thì thầm:- Em muốn anh làm gì?Bảo Châu khẽ lắc đầu, vùi mặt vào lồng ngực hắn.Những điều có thể làm, hắn đã làm cả rồi. Nếu không có hắn, chưa chắc bà nội còn đến giờ.Ôm ấp hồi lâu, Lăng Thạch Du lên nhà đi tắm, Bảo Châu tiếp tục nấu cơm tối.Hắn không hỏi, không nói gì nhưng lại khiến cô nhẹ nhõm rất nhiều.Cô bày biện bàn ăn thật đẹp, lấy sẵn bia, chờ hắn xuống.Thế nhưng khi Lăng Thạch Du quay lại bếp, tóc còn chưa sấy khô hẳn, trên người mặc quần bò áo phông, đi giày đen như sắp ra ngoài.Bảo Châu ngạc nhiên:- Anh phải đi đâu ạ?- Ừ. Anh đến nhà Nguyên Xuân một lát. Nó ốm.- …Bảo Châu tưởng mình nghe nhầm, mắt liếc đồng hồ.Bảy rưỡi tối.Sau đó cô nhìn bàn ăn mình vừa bày, ruột gan chua xót.Lăng Thạch Du nhìn theo ánh mắt cô, lông mày nhíu chặt:- Em ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi đi. Lát anh về ăn.Hắn quay người toan đi ra ngoài. Bảo Châu gọi giật giọng:- Đừng đi.Lăng Thạch Du quay đầu lại, thấy vẻ mặt vừa nín nhịn vừa bực tức của cô, ngạc nhiên, giải thích:- Nó sốt cao cả buổi chiều không hạ.- Gọi bác sĩ riêng cho cô ta.- Gọi rồi. Anh đến nhìn một cái xem sao. Nếu cần, anh sẽ gọi cấp cứu.Cơn giận dâng lên cổ nghẹn đắng, Bảo Châu khó chịu chất vấn:- Phó giám đốc Cực Quang mà nhà cũng không có quản gia và giúp việc à? Không có anh thì không ai gọi cấp cứu, không ai chăm sóc?- Quản gia và giúp việc nghỉ phép. Trong nhà chỉ còn Nguyên Xuân và một giúp việc mới. Nó không an tâm nên gọi anh đến. Nó nằm mê man, lỡ giúp việc kia lợi dụng làm bậy thì sao? Giọng Lăng Thạch Du ẩn chứa sự mất kiên nhẫn, khuôn mặt tối sầm, mắt lập loè ánh lửa. Hắn tức giận vì Bảo Châu ngăn cản, xía mũi vào chuyện của hắn.Nếu là ngày thường, cô cũng chẳng dám nói thêm nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tệ, lá gan đột nhiên lớn gấp đôi.- Cô ta không có bạn à? Tống Tương, Khổng Dực đâu? Sao cứ phải là anh?- Hai thằng đó không có ở thủ đô, đương nhiên Nguyên Xuân phải gọi cho anh. Bạn thì đầy nhưng lúc đau yếu nhất, gọi người mình tin tưởng là lẽ thường. Em bị sao vậy?- Giờ em chạy tới chăm Nguỵ Lạc ốm, anh có thoải mái không? – Bảo Châu hất hàm, mắt đỏ lên.- …Lăng Thạch Du nghẹn mất mấy giây, cơn thịnh nộ từ từ kéo đến.