Khánh Toan thở dài:

- Sau khi lượn qua quỷ môn quan một vòng, tính tình Lăng Thạch Du trầm hẳn, trở lại huấn luyện thêm sáu tháng nữa mới phục hồi hoàn toàn, cùng bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ. Đậu… Người ta bị thương thì thụt lùi, hắn bị thương xong giống như quỷ sống, không ai theo kịp, được nhận nhiệm vụ liên tục… Cấp trên khen thưởng mỏi tay, kỳ vọng và nâng đỡ hết mực. Đùng một cái xảy ra chuyện Tuệ Phương…

Ra thế…

Bảo Châu đoán đúng rồi nhưng đoán là một nhẽ, khi nghe sự thật từ miệng người trong cuộc mới tin.

- Mắt trái của Lăng tổng còn nhìn rõ không anh?

- Thị lực chỉ còn 4/10, không đủ tiêu chuẩn… bị chuyển khỏi đội đặc chủng. Nếu ngay từ đầu cậu ta nghe lời bọn anh, chia tay Tuệ Phương thì đâu đến nỗi.

Ruột gan Bảo Châu thót lên:

- Ả đó làm sao? Tình cảm của họ sứt mẻ?

- Từ lúc nhập ngũ đến trước khi nằm viện, Tuệ Phương không đến thăm Thạch Du một lần nào. Chỉ có Thạch Du gọi điện về. Bọn anh không được nghỉ phép về thăm nhà mà… nên người nhà đến đăng ký thăm nom. Tất cả đều có người thăm, mỗi Thạch Du không có. Yêu đương kiểu gì vậy? Chia tay mẹ đi cho rồi. Nhưng Thạch Du hiền lành, cứ nói đỡ cho con nhỏ đó, chấp nhận hết lý do bận rộn mà nó bịa ra. Cạn lời!

Thì ả chỉ muốn lợi dụng thôi mà. Đúng là hạng không ra gì!

- Sau khi Thạch Du ra viện, ả đòi đến thăm thì bị cự tuyệt. Thấy tính tình hắn thay đổi, ả sợ bị chia tay, cứng đầu muốn đến. Thạch Du tức, nói một tràng, đồng đội đứng chờ gọi điện thoại nghe thấy, truyền tai nhau. Mát hết cả ruột bọn anh. Nhưng khuyên kiểu gì hắn cũng không chia tay ả. Nhà ả đang xảy ra chuyện, Thạch Du bảo nếu giờ chia tay thì tuyệt tình quá, giống người qua cầu rút ván. Đậu má nó… Hắn nghỉ phép ra ngoài một chuyến, gặp con kia vài lần, bị nó tạt nước hỏng mẹ mắt, hỏng cả tương lai. Đúng là loại quỷ đòi nợ.

Bảo Châu căm tức lẩm bẩm:

- Thế mà Lăng tổng không tính sổ với ả. Bực thật!

- Tính chứ. Hắn không tính, cấp trên của bọn anh cũng tính. Thằng em trai của ả bị đuổi việc. Công ty nhà ả trước lao đao một chút, sau rung lắc tất nhiên là không giữ được, phải bán rẻ cho người ta. Ả rơi từ trên mây xuống đất, phải cặp với một thằng già gần bằng tuổi bố để lấy tiền. Đồ điên… Lăng gia giàu như vậy chỉ còn mình Thạch Du thì không bám lấy từ đầu, muốn trèo cao hơn. Đến khi sa cơ lỡ vận, đám phú nhị đại quen biết cút hết, làm gì có đứa nào vươn tay ra giúp.

Đời mà!

Hoạn nạn mới biết chân tình.

Chỉ chơi bời vớ vẩn, khi ả gặp nạn đương nhiên bọn kia sẽ chạy rẽ đất, có khi còn vui mừng khi người gặp hoạ, cười vào mặt ả ấy chứ.

- Anh… Bố mẹ Lăng tổng mất rồi ạ?

- Họ là liệt sĩ.

Bảo Châu ngơ luôn, trong ngực trào lên một luồng xúc động khó định nghĩa. Biết ơn, thương xót, tự hào, tò mò… Cô im lặng nghe Khánh Toan kể tiếp.

- Tình huống cụ thể thì anh không rõ. Nghe nói bố hắn là Đại tá, mẹ là Thiếu tá hải quân. Cả hai hy sinh khi làm nhiệm vụ. Sau khi họ mất, Thạch Du nhập ngũ. Hắn còn một người bác, anh trai của bố nhưng ông này là nhà khảo cổ học, không quan tâm bất cứ sự gì ngoài việc đào đất. Đi một hơi mấy chục năm không về, chỉ thấy mặt trên tin tức và phim khoa học. Không biết giờ còn sống hay chết rồi.

- Anh nói cho em nhiều chuyện như vậy có sao không?

Khánh Toan cười ngạo nghễ:

- Chả sao. Cái hợp đồng bảo mật hắn bắt anh ký sơ hở đủ đường. Chỗ nào hở thì ta chọc thôi. Hê hê…

- Anh không sợ Lăng tổng… phạt?

- Thách nó.

Đột nhiên Bảo Châu thấy nóng hết cả người giống như đang đối diện với anh em ruột của Lăng Thạch Du.

Khánh Toan là đồng đội đã cùng hắn vào sinh ra tử, sự thân thiết này đám bạn chơi như Nguyên Xuân, Tống Tương và Khổng Dực không thể so được. Y lợi hại và có địa vị như vậy mà chấp nhận lái xe cho cô, không biết cô nên vui vì Lăng Thạch Du coi trọng mình hay nên sợ hãi.

Bảo Châu dò hỏi:

- Em bị giám sát phải không anh?

- Giờ thì không…

Trước đây thì có.

Tim Bảo Châu nhảy nhót, miệng ngoác ra cười.

Khánh Toan không dặn cô phải giữ kín chuyện y đã nói, cũng không giải thích vì sao lại nói cho cô biết nhiều như vậy. Bảo Châu cũng từng đoán Lăng Thạch Du không còn người thân, chỉ không ngờ cha mẹ hắn hy sinh vì đất nước. Thật đáng trân trọng.

Chắc chắn hắn không phải kẻ đứng sau vụ rạch mặt Đổng Mịch.

Cô tin vào giới hạn của hắn.

Bởi vì tin tưởng, trong bữa tối, Bảo Châu kể hết mọi chuyện cho Lăng Thạch Du nghe. Dù biết hắn đã nghe Khánh Toan báo cáo nhưng cô vẫn kể rồi thể hiện sự bức xúc của mình:

- Ả muốn đánh em để trút hận, ả nói từng ngủ với anh.

- Ngủ? – Lăng Thạch Du bật cười, mắt toé lửa. – Chưa từng gặp, mặt còn chẳng biết… Chó mèo ở đâu chui ra…

- Chưa từng gặp? Vậy ả đắc tội với anh khi nào?

Hắn nhìn cô mấy giây, biểu cảm ngưng đọng.

Bảo Châu lý luận:

- Nếu ả không đắc tội với anh, tại sao khi bị trả thù lại nghĩ anh là chủ mưu?

Hắn cụp mắt, nhíu mày, cầm cốc bia lên uống, không muốn nói.

Không gặp mà có thể đắc tội?

Lăng Thạch Du nói dối hay nói thật?

Sự nghi ngờ xuất hiện trong đầu cũng lập tức hiện ra trên mặt, Lăng Thạch Du liếc thấy ngay, chặc lưỡi gắt:

- Chưa từng gặp thật.

- Anh đã hứa nhẹ nhàng với em. – Bảo Châu lạnh lùng nhắc.

Phản ứng của cô doạ Lăng Thạch Du chột dạ. Hắn vươn tay kéo ghế của cô sát lại, ôm eo cô, hạ giọng:

- Chưa từng gặp... Em nghĩ anh sẽ lên giường với mấy đứa “bẩn” thế à?

- Vậy tại sao ả có thể đắc tội với anh? Chưa gặp, chẳng lẽ gọi điện?

- …

- Gọi rồi nói những gì?

Hắn im lặng nhìn đi chỗ khác.

Bảo Châu bực mình, đẩy ghế ra toan đứng dậy. Lăng Thạch Du lập tức ấn cô ngồi xuống, ôm ghì:

- Không gọi điện… Nó gửi mail.

- Mail? Sao ả biết mail của anh? Em còn không biết… Gửi cái gì vào mail?

Lăng Thạch Du chặc lưỡi khó chịu, thoả hiệp:

- Nó trộm mail của anh từ chỗ Dịch Trung. Gửi video không đàng hoàng. Cắt ghép mặt của em thế vào đứa con gái trong video.

- Cái… cái gì? – Bảo Châu kinh hãi mở miệng nhưng lại không thể nói được câu nào.

Video không đàng hoàng?

Mặt cô?

- Nó muốn lừa anh là em ngoại tình, ngủ với thằng khác sau lưng anh. Nó hẹn anh đến gặp để thương lượng bán lại bản gốc video. Nó doạ nếu anh không đến nó sẽ tung video lên mạng.

- Anh có đến không?

- Không. Anh bảo Huấn Dư cho người đến xử lý.

Trời ơi!