Bảo Châu chỉ muốn xông vào tát cho Đổng Mịch mấy phát nhưng cái mặt sẹo quá ghê của ả và sự hung hãn khác thường khiến cô không dám thực hiện.- Tao không điên. – Đổng Mịch gào, mắt đỏ ngầu như quỷ. – Thằng đó sai người bẫy tao… Chính nó… Đều tại nó…Ả đảo mắt, oà khóc trong kinh hãi.- Tại sao Lăng tổng phải nhắm vào mày? Bằng chứng đâu?Đổng Mịch tắt tiếng, nước mắt vẫn rơi nhưng miệng há hốc, không phát ra âm thanh. Ả soi biểu cảm trên mặt Bảo Châu, sửng sốt:- Hắn không nói gì với mày?- Nói gì là nói gì? Con điên, mày bị ảo tưởng sức mạnh à? Lăng tổng nhà tao bận đến độ chân không chạm đất, rảnh lắm hay sao mà quản mấy con không ra gì như mày.- Nghiêm Bảo Châu… Hắn thực sự không nói gì với mày? Không đánh mắng mày?Đổng Mịch vùng đứng dậy, gầm lớn, cả người gồng cứng như sắp lao vào húc chết cả Khánh Toan và Bảo Châu.Khánh Toan thò tay vào túi.Bảo Châu biết trong túi y có dao, sợ hết hồn, hét trả:- Không nói gì. Có chuyện gì mày nói toẹt ra cho xong.- Daddy của mày từng ngủ với tao… - Mắt Đổng Mịch loé sáng điên loạn.Bảo Châu im lặng một lát rồi bật cười.Lăng Thạch Du còn chẳng thèm ngủ với Nguyên Xuân, hận một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần như Tuệ Phương suốt năm năm không tha thứ, Đổng Mịch mà đòi bò lên giường hắn ấy à? Không có cửa. Lỗ chó chui cũng không có.Hắn thích phụ nữ trong sáng, yên tĩnh, dễ bảo. Đổng Mịch không được một đức tính nào, mặt mũi cũng chẳng đẹp, dáng người tàm tạm, ăn nói thì…- Đồ điên. – Khánh Toan không thấy buồn cười, rít lên hung tợn.Bảo Châu nói dối:- Daddy của tao bị yếu sinh lý, không lên được với gái lạ.Mặt Đổng Mịch biến sắc, giật giật vặn vẹo trông ghê cả người. Ả thở phì phì, không biết phải nói tiếp cái gì.Đồ dối trá. Muốn bịa chuyện chia rẽ cô và Lăng Thạch Du mà cô vừa nói một câu đã lộ tẩy luôn. Ả còn xanh và non lắm.- Mày đã làm gì đắc tội với Lăng tổng mà nghĩ hắn sai người bẫy rồi rạch mặt?- Tao không làm gì cả. Hắn ngủ với tao rồi không muốn chịu trách nhiệm. Tao chửi hắn…- Thôi đi. Tao không ngu đến nỗi tin vào mấy lời bịa đặt vớ vẩn của mày. Nếu mày đã đổ tội cho Lăng tổng tức là mày từng đắc tội với hắn. Nhưng rất tiếc, Lăng tổng không phải người độc ác như vậy.- Không… chính hắn… Hắn là quỷ dữ… là thủ phạm...- Vậy mang bằng chứng đến đồn cảnh sát mà tố cáo rồi kiện đi.Đổng Mịch nghẹn, mặt đỏ rực căm tức, đứng thở phì phì không biết phải nói gì.Bảo Châu cười khinh bỉ:- Mày đến tìm tao làm gì? Muốn đánh mắng trút giận hay định rạch mặt tao, trả thù?- …- Hay muốn cho tao xem bộ mặt ghê rợn của mày, doạ tao sợ để tao rời khỏi Lăng tổng?- Nghiêm Bảo Châu, mày đang đi theo một con quỷ khát máu. Giờ mày còn tốt đẹp nhưng tương lai…Bảo Châu đẩy lưng Khánh Toan.Y lập tức rút dao từ túi quần ra.Đổng Mịch hốt hoảng lùi mấy bước:- Muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, chúng mày định làm gì tao?Cô không đủ kiên nhẫn đứng nghe con điên này nói linh tinh.Lăng Thạch Du từng là quân nhân, có nguyên tắc vững vàng, chắc chắn không làm chuyện tàn nhẫn như vậy với phụ nữ. Ả này chọc hoạ ở đâu đâu, bị những kẻ đốn mạt kia trả thù mà thôi. Trùng hợp là ả từng đắc tội với Lăng Thạch Du, nghi ngờ hắn, chạy tới đây hô to gọi nhỏ, muốn đánh đập cô để trút giận, nói bậy bạ chia rẽ cô và Lăng Thạch Du. Không ngờ cô có Khánh Toan bảo vệ, ả chẳng đạt được mục đích nào.Bảo Châu đủng đỉnh đóng cốp, lên xe.Khánh Toan trừng mắt doạ Đổng Mịch rồi vào ghế lái, nổ máy phóng vèo đi.Xe chạy rồi Đổng Mịch mới hoàn hồn, gào thét chửi theo, chửi thề đủ kiểu.Bảo Châu vừa khinh bỉ vừa sợ. Khuôn mặt ả bị rạch quá kinh khủng, cô không hả hê nổi dù rất ghét ả. Tua lại những điều ả nói một lần, Bảo Châu thắc mắc:- Anh… Nếu thực sự có thù, Lăng tổng có sai người rạch mặt ả kia không?- Không. Lăng tổng không xuống tay ác như vậy với phụ nữ.- Đúng. – Bảo Châu lẩm bẩm trong tiếng thở nhẹ nhõm. – Cứ nhìn Tuệ Phương thì biết…Khánh Toan nghe thấy, liếc qua kính chiếu hậu, mắt tối đen:- Em biết Tuệ Phương?- Từng gặp một lần ạ.- Gặp? Sao mà gặp? Có Lăng tổng ở đó không?- Có chứ…Bảo Châu kể chi tiết lần Tuệ Phương tìm đến khóc lóc xin lỗi cho Khánh Toan nghe. Y nghiến răng kèn kẹt căm tức:- Ả đàn bà khốn nạn… Lợi dụng Thạch Du… Lăng tổng…Khánh Toan lỡ gọi thẳng tên, chép miệng sửa lại.Bảo Châu hiếu kỳ muốn chết, hỏi dò:- Anh quen Lăng tổng lâu rồi ạ?- Ừ. Bọn anh nhập ngũ cùng đợt, ở cùng tiểu đội. Ban đầu ganh đua toé lửa để tranh suất gia nhập huấn luyện bộ đội đặc chủng, sau đó cả hai cùng giành được suất, chuyển tới… nơi huấn luyện.Địa điểm bí mật, Bảo Châu hiểu, gật đầu lia lịa:- Sau đó thì sao?- Ở chỗ nhiều người lạ, ít người quen, ai ai cũng giỏi, mấy anh em đã quen từ trước trở nên thân thiết. Vào huấn luyện được ba tháng thì sát hạch. Lăng tổng vượt qua, nhập vào đội tinh anh đi làm nhiệm vụ đầu tiên. Bọn anh rớt hết vì trí nhớ kém, lủi thủi ở nhà. Nào ngờ…Nhiệm vụ thất bại hay sao?Hay Lăng Thạch Du bị thương?Bảo Châu thót tim, giậm giậm chân giục:- Anh kể nhanh đi…Khánh Toan liếc kính chiếu hậu, chặc lưỡi:- Kể thì kể chứ sao… Em đừng dùng giọng mềm nhũn nũng nịu như vậy nói chuyện với anh. Người ngoài nghe thấy tưởng chúng ta có gian tình.Bảo Châu sửng sốt, tròn mắt. Cô dùng giọng nũng nịu hồi nào? Khánh Toan phì cười, biết cô không cố ý, tiếp tục kể:- Đội tinh anh đi làm nhiệm vụ gặp phục kích, dù vẫn hoàn thành nhưng có ba thành viên bị thương, trong đó có Thạch Du. Hắn bị nặng nhất, nằm trong bệnh viện quân đội suốt sáu tháng trời mới được trở lại đơn vị, người ngợm gầy rộc một vòng, đầu bị cạo trọc, mặt quấn băng kín mít.- Nặng thế cơ ạ?- Nặng lắm. Hồi đầu mấy đồng đội còn tưởng không qua khỏi. Sau đó tất cả những người đi chấp hành nhiệm vụ cùng hắn lần lượt bị chuyển đi. Bọn anh đoán già đoán non thương tích của Thạch Du và hai người kia do sơ suất của các đồng đội gây ra. Tình huống cụ thể thì không biết nhưng nhiều người bị kín đáo truy cứu trách nhiệm, đưa đi nơi khác.Bảo Châu nổi da gà.