Bảo Châu không nín được, muốn bắt Lăng Thạch Du thề không bắt cá hai tay nhưng lời ra đến miệng trôi ngược vào trong. Dù đang dỗ dành cô, hắn vẫn chẳng đáp ứng yêu cầu nào, cũng không hứa lèo cho qua chuyện.

Hắn chịu xuống nước là tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi vô tội vạ kẻo phản tác dụng.

Lăng Thạch Du rì rầm dụ dỗ:

- Ngoan, cuối tuần anh đưa đi chơi.

- …

- Sang tháng anh đi công tác, cho em theo…

- …

- Thích laptop không? Anh mua, học tiếng Anh dễ hơn.

- …

- Hay mua bộ mỹ phẩm mới…

- …

- Nước hoa, son môi, túi xách…

Bảo Châu ôm cổ hắn, không đáp, mặc kệ hắn lẩm bẩm liệt kê hết thứ nọ đến thứ kia.

Một lát sau, hắn không nghĩ ra được gì nữa, im lặng ôm cô, đung đưa nhè nhẹ.

Trong những thứ hắn đề cập không có nhà và xe. Hai thứ đó nếu mua cho cô sẽ phải đứng tên cô. Ngay cả tiền hắn còn chẳng đưa, đừng nói cho cô sở hữu đồ có giá trị.

Rõ ràng hắn muốn cô phụ thuộc hoàn toàn vào hắn. Nếu muốn có tiền chi trả viện phí, phải dính lấy hắn, ngậm hột thị mà nhìn hắn và Nguyên Xuân thân thiết.

Bảo Châu khóc mệt, từ từ nín, nấc nghẹn trên vai Lăng Thạch Du.

Hắn lấy khăn rửa mặt cho cô. Chờ cô hết nấc, dỗ cô ăn cơm, mặt nhăn nhó bất đắc dĩ:

- Ăn mấy miếng đi…

- Không muốn.

- Có biết ngoài kia bao nhiêu người đói khát không? – Hắn gắt khẽ. – Không muốn cũng phải ăn.

Hắn xúc cơm đưa lên tận miệng. Cô bĩu môi, nước mắt lại chực chảy ra.

Lăng Thạch Du cuống, xoa xoa má cô:

- Thôi… Trưa đã không ăn, giờ phải ăn mấy miếng chứ?

- …

Còn biết cô bỏ bữa trưa nữa cơ.

Vệ sĩ báo hay hắn xem camera trong bếp?

Bảo Châu miễn cưỡng há miệng ăn. Dù sao hắn cũng mất công làm, không thể bỏ đi, rất lãng phí.

Ăn được mấy miếng, thấy hắn cứ nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt mình, Bảo Châu lẩm bẩm:

- Em rạch bắp tay Nghiêm Quân.

- Ừ.

Huấn Dư đã nói, hắn biết thừa rồi.

- Anh không thấy em ác à?

- Hừ… - Lăng Thạch Du nhếch mép cười. – Em chưa nhìn thấy “ác” là thế nào đâu.

- Em chuyển khoản cho bố mười triệu.

- Ừ.

- Em muốn ngủ ở phòng anh.

- Được.

Lăng Thạch Du gật đầu dứt khoát dù mặt cau có khinh khỉnh trông rất ghê.

- Không sợ em trộm tài liệu mật?

- Phòng đó làm gì có cái gì mật.

- Hả? Vậy tại sao anh không cho ai vào, còn tự dọn?

- Thói quen từ xưa.

Bảo Châu xoa xoa ấn đường của hắn, muốn hắn đừng cau có nữa. Lăng Thạch Du cầm tay cô nhét thìa vào:

- Đừng nghịch… Mặt này không tươi như Nguỵ Lạc được đâu. Trời sinh ra thế.

- …

Kháy đểu cô à? Nguỵ Lạc liên quan gì mà lôi vào.

Cô xúc cơm đưa lên, muốn bịt miệng hắn:

- Anh ăn tối chưa?

Lăng Thạch Du hừ một tiếng, há miệng ăn.

Hắn chưa ăn tối. Chắc thấy cô bỏ lên nhà, không có tâm trạng, nuốt không trôi.

Bảo Châu ăn một miếng lại đút cho hắn một miếng. Hắn có vẻ thích cách ăn này, kéo cô ngồi lên đùi, chờ cô đút tận miệng.

Cả hai giải quyết xong đĩa cơm rang nhưng không ai muốn động. Bảo Châu ngồi gọn trong ngực hắn, tận hưởng cảm giác được cưng chiều, mong giây phút này kéo dài mãi.

Cô thì thầm:

- Ngày mai anh vẫn nhẹ nhàng với em được không?

Lăng Thạch Du nín thở mấy giây, vòng ôm siết chặt:

- Ừ.

- Nghe nặng nề vậy?

- Nặng chứ. Lời hứa mà.

Ngực cô nhói nhói, sung sướng trào dâng, lá gan cũng to ra:

- Anh còn hứa được chuyện gì?

- Không biết. Nói trước bước không qua.

Cũng phải.

Thôi, như vậy cũng được. Không nên quá tham lam.

***

Lăng Thạch Du mua cho cô những thứ mà hắn đã đề cập.

Đầu tiên, hắn mua laptop về để cô học tiếng anh cho tiện. Hắn bảo cô cứ xem phim rồi bắt chước theo cũng được. Học đến đâu thì học, thấy khó quá thì bỏ.

Bảo Châu thích mê, có thời gian lập tức mở laptop mày mò.

Hắn lần lượt mang về son môi, nước hoa, túi xách, giày cao gót, kẹp tóc… tặng cô. Thứ nào cũng là hàng độc, hàng hiếm, vừa đẹp vừa đắt.

Thái độ của hắn thay đổi rõ rệt. Ít gắt gỏng; cười nhiều hơn; vuốt ve xoa nắn, hôn hít cuồng nhiệt trước khi làm tình để cô sẵn sàng tiếp nhận mới xâm nhập. Chỉ có lúc nhập cuộc là hắn không thể nhẹ nhàng, làm một hồi sẽ hoá thú, điên cuồng cày cấy cho đến khi cô mệt lả xin tha.

Sức lực thật ghê gớm!



Mùa đông đến, cái lạnh tràn về, gió rít từng trận cắt da cắt thịt.

Bảo Châu xuống xe, kéo khoá áo khoác, đội mũ chắn gió, chờ Khánh Toan đỗ xe.

Khánh Toan vừa tới biệt thự tuần trước, thay Huấn Dư trở thành tài xế cho cô. Huấn Dư về lại vị trí cũ, hộ tống Lăng Thạch Du hàng ngày.

Khánh Toan không cư xử chuyên nghiệp như Võ Hạ, cũng không ăn nói tuỳ tiện như Huấn Dư. Y âm u, trơ lỳ, toàn thân tản ra khí thế người sống chớ tới gần, rất đáng sợ.

Lần đầu tiên lái xe chở Bảo Châu ra ngoài, thấy cô e sợ, Khánh Toan phun vào mặt cô một câu chấn động não bộ:

“Tôi là gay.”

Hàng rào phòng thủ vỡ vụn trong tích tắc. Bảo Châu lân la hỏi chuyện làm quen, biết Khánh Toan đi theo Lăng Thạch Du cũng lâu như Võ Hạ và Huấn Dư nhưng hoạt động ở nơi khác. Giờ Võ Hạ xảy ra chuyện phải chuyển đi, Huấn Dư còn việc ở chỗ Lăng Thạch Du, Khánh Toan được rút về “nghỉ ngơi”, làm tài xế cho Bảo Châu.

Với y, công việc này giống như giải trí sau chuỗi ngày lăn lộn trong đầm rồng hang hổ. Dù không nói toẹt ra nhưng ý tứ rõ ràng, Bảo Châu hiểu ngay.

Ba tài xế, ba tính cách mà chung một đặc điểm là không ai khinh thường cô dù họ thừa biết cô chỉ là tình nhân Lăng Thạch Du nuôi.

Khánh Toan hộ tống sát sườn Bảo Châu, đưa cô vào chợ. Mấy hôm đầu y không cho cô xuống xe trước, phải ngồi im chờ y đỗ xong mới xuống. Sau vài ngày nắm bắt tình hình cụ thể, y thả lỏng hơn hoặc giả bộ lơ là.

Bảo Châu lượn quanh mua rau trước rồi qua dãy hàng thịt. Cô thấy trước một gian hàng đã đóng cửa có rất nhiều người tụ tập. Tiếng khóc, tiếng kêu la vang dội giữa những tiếng xì xầm bàn tán.