Bàn tay Lăng Thạch Du phóng tới chộp cổ tay cô, lôi mạnh. Bảo Châu lảo đảo suýt ngã, được hắn đỡ vai. Sau đó hắn như bị điện giật, lập tức buông tay khỏi người cô, giống như không muốn chạm vào, biểu cảm càng kỳ quái.

Tâm trí cô gào lên từng hồi phẫn nộ, mắt trừng lớn, giọng gai góc mỉa mai:

- Sao vậy? Không muốn chạm vào em?

- Không phải… Tại sao không hôn anh?

- Vì anh mệt mà.

- Không mệt. – Hắn gắt.

Gắt xong lập tức nhăn mặt, tự vò đầu. Biểu cảm và cách cư xử kỳ quặc đến mức cô không nhịn được, phun ra câu hỏi ngàn lần không nên hỏi:

- Anh đã gặp Nguyên Xuân?

Hắn khó chịu, bứt rứt, không trả lời.

- Nguyên Xuân đã nói gì với anh? Anh không có gì muốn hỏi em ạ?

- …

- À… Anh tin bạn thân mình vô điều kiện mà… Cần gì hỏi một tình nhân nhỏ dối trá, chỉ suốt ngày muốn moi tiền từ túi anh.

- Không gặp. – Lăng Thạch Du dằn từng tiếng, ngắt lời Bảo Châu.

Cái gì?

Không gặp?

Nói thật hay nói dối đây?

Sự nghi hoặc của cô phun cả ra ngoài khiến Lăng Thạch Du bực tức hít sâu. Lúc cô tưởng hắn sắp quát mắng, mỉa mai cô quá phận, vả vào mặt cô những câu từ sắc lạnh như dao rằng cô chẳng có tư cách quái gì mà quản hắn… thì lạ thay, Lăng Thạch Du hạ giọng, cố nói thật bình tĩnh:

- Hôm nay anh bận họp, Nguyên Xuân gọi điện.

Đầu cô nổ uỳnh một cú, sống mũi cay xè, nước mắt muốn chảy ra.

Hắn giải thích kìa…

Tại sao lại giải thích?

Đừng giải thích. Quát vào mặt cô đi, cứ để cô tưởng tượng linh tinh, tự dập tắt tình cảm với hắn.

Một góc khác trong tâm trí gào thét: Lăng Thạch Du nói dối đấy, hắn đang che giấu tội lỗi. Bình thường không đời nào hắn giải thích cái gì với cô.

Ánh mắt nghi ngờ, uất ức, tức giận, cố che giấu nhưng không thành của cô khiến Lăng Thạch Du bực bội hơn. Hắn nắm gáy cô kéo sát lại, rít lên:

- Nghiêm Bảo Châu… Anh cảnh cáo em… tránh xa Nguỵ Lạc ra. Đừng quên em là người của ai.

- Nguyên Xuân đã nói gì?

- Nguyên Xuân nói gì không quan trọng. Anh đã nghe Huấn Dư báo cáo mọi chuyện.

- Vậy sao anh tức giận với em? Em có làm gì đâu?

Hắn ngừng mấy giây, hai tay bưng mặt cô:

- Anh không tức giận với em.

- Nói dối. Rõ ràng lời của Nguyên Xuân đã tác động đến anh. Lăng tổng lạnh lùng, lý trí đâu rồi? Nguyên Xuân đang giật dây anh… giống như ngày xưa ả từng làm…

Bảo Châu ngừng, không nhắc tên Tuệ Phương.

Lăng Thạch Du buông tay khỏi người cô, lùi lại hai bước:

- Không phải. Nguyên Xuân không giật dây.

- Vậy ả nói gì anh cũng tin? Tin vô điều kiện?

- Em nghĩ anh ngu ngốc thế à?

Cơ bắp hắn gồng cứng, gân xanh nổi vằn trên trán. Sát khí toả ra bóp chặt cổ Bảo Châu.

Cô biết mình đã đi quá giới hạn.

- Tránh xa Nguỵ Lạc. - Lăng Thạch Du vứt lại một mệnh lệnh dữ tợn rồi bỏ lên nhà.

Bảo Châu quay vào bếp, bước chân lảo đảo, vội kéo ghế ngồi xuống.

Cô chỉ muốn bổ đầu Lăng Thạch Du, lôi suy nghĩ ra xem.

Nếu hắn không gặp, không hú hí với Nguyên Xuân, tại sao cư xử kỳ quặc thế? Tức giận mà không quát; đụng vào cô rồi rụt tay lại; biểu cảm chột dạ khác thường như đã làm chuyện có lỗi.

Hắn bảo bận họp, hay trong cuộc họp lại có sugar baby?

Bảo Châu vò đầu bứt tai, bức bối phát điên, không muốn nghĩ nữa.

Sao cô lại thích một kẻ khó hiểu thế chứ? Có gì nói toẹt ra luôn cho xong.

Rõ ràng Nguyên Xuân đã bơm tát, hắn tức giận với cô, thế mà mồm hắn chối đây đẩy.

Hay hắn nghe Huấn Dư báo cáo, tức cô chuyển tiền cho bố; chán ghét cô trước sau bất nhất; bài xích vì cô tàn nhẫn, dám dùng dao đâm Nghiêm Quân?

Thật khó chịu!

Nguyên Xuân đúng là âm hồn bất tán. Lần nào gặp ả cũng xui xẻo. Cô với Nguỵ Lạc hoàn toàn trong sáng, qua mồm ả chắc biến thành gian tình đầy trời. Lăng Thạch Du nghe ả, bắt cô tránh xa Nguỵ Lạc, chắc cũng không cho nhắn tin gọi điện đâu. Thật vô lý. Họ chỉ toàn nói về tình hình của bà nội thôi mà.

Bảo Châu chán chường dọn cơm rồi ngồi chờ Lăng Thạch Du.

Cô đã có cách khai báo để tránh bão. Hồi nãy bừng bừng khí thế bao nhiêu, giờ nản chí và phó mặc bấy nhiêu.

Chắc Tuệ Phương cũng từng trải qua cảm giác nghi ngờ triền miên về Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân, mệt mỏi không chịu nổi nên chạy tới chất vấn, tạt nước vào hắn rồi chia tay.

Đó là sai lầm của ả, kiếp nạn của Lăng Thạch Du. Còn kẻ gián tiếp gây tội là Nguyên Xuân chẳng bị sao cả, vẫn ngang nhiên làm bạn thân của hắn, tiếp tục bơm tát, đầu độc, chia rẽ hắn với những cô bạn khác.

Thật đáng ghét!

Sống hai mấy năm, chưa bao giờ Bảo Châu ghét người nào nhiều như ghét Nguyên Xuân. Ả có mọi thứ trên đời nhưng không có Lăng Thạch Du. Cô chẳng có gì cả, chỉ có thể bấu víu vào hắn một thời gian ngắn, thế mà ả cũng không buông tha.

Lăng Thạch Du vào bếp, ngồi xuống ghế đối diện. Cô lấy cơm cho hắn rồi kéo đĩa đồ ăn đã chuẩn bị về phía mình.

Lăng Thạch Du ăn vài miếng, liếc lên, thấy Bảo Châu vẫn ngồi im bất động, trước mặt là cái đĩa đựng một miếng thịt luộc nhỏ và hai quả trứng gà luộc, hắn nhướn mày ngạc nhiên:

- Cái gì thế? Ăn kiêng à?

- Không ạ. – Bảo Châu cố nén cảm xúc, nói rành rọt. – Sáng nay em về nhà thăm bố thấy trong tủ lạnh chỉ có một miếng thịt và hai quả trứng.

Lăng Thạch Du nhìn xuống cái đĩa một lần nữa, hai mắt tối sầm.

Cô cúi đầu, siết chặt tay:

- Nếu nấu cho Nghiêm Quân ăn, bố sẽ phải nhịn.

Nói xong, cô không dám nhìn lên, chỉ hy vọng hắn sẽ bỏ qua chuyện cô gửi tiền cho bố, đừng để bụng, đừng thất vọng và lên án cô hành động trước sau bất nhất.

Nghiêm Quân bị như vậy đáng lắm, là do y tự chuốc lấy nhưng bố cô không có lỗi gì cả, không đáng phải chịu khổ thay.

Lăng Thạch Du nhìn đồ ăn đầy đủ sắc hương trên bàn, lại nhìn cái đĩa nhỏ trước mặt cô, miệng đắng ngắt.

Hắn đập đôi đũa xuống bàn, xô ghế đứng lên, bỏ ra khỏi bếp.