Về đến nhà, hắn lập tức gọi Huấn Dư ra một góc, đốt thuốc hút liền mấy hơi, hạ lệnh:

- Báo cáo đi.

Huấn Dư không bị cơn thịnh nộ của Lăng Thạch Du doạ sợ, lập tức báo cáo chuyện xảy ra ở nhà Bảo Châu.

Lăng Thạch Du nghe kỹ, nhướn mày ngạc nhiên:

- Cô ấy dám cắt?

- Vâng, thưa thủ trưởng. Ra tay rất dứt khoát, biểu cảm ác liệt, không chút thương xót.

- Sau đó chuyển tiền cho ông già?

- Vâng, thưa thủ trưởng.

Hắn cúi đầu, mày nhíu kẹp chết ruồi, không nhìn ra hài lòng hay bực tức.

Ngừng một lát, hắn nhắc:

- Còn lúc ở bệnh viện?

Huấn Dư nhếch mép cười, không trả lời ngay. Y biết Nguyên Xuân đã gọi điện bơm tát với Lăng Thạch Du.

Hắn liếc lên, trông thấy biểu cảm gọi đòn đó, bực tức nạt:

- Báo cáo.

- Lúc ở bệnh viện, Nguỵ Lạc gọi Bảo Châu ra chân cầu thang, nói bà nội của Bảo Châu không còn nhiều thời gian, đã lẫn rồi. Bà muốn về nhà.

- Nguỵ Lạc gọi?

- Vâng.

- Chỉ thế thôi?

- Còn có thể thế nào?

Lăng Thạch Du tức giận trừng mắt đe doạ. Huấn Dư không sợ, mặt lạnh như tiền, ngay thẳng nhìn lại.

Đấu mắt một hồi, Lăng Thạch Du thở hắt ra một hơi, gặng hỏi:

- Có nắm tay co kéo không?

- Không.

- Bảo Châu có cười tươi, liếc mắt đưa tình?

- Không. Tôi đứng lù lù ở đó, Bảo Châu đâu có ngu.

Cũng phải!

Tảng đá trong lòng hắn nhẹ đi một nửa, đám cháy nhỏ dần lại.

Nguyên Xuân nói quá lên vì ghen ghét, không muốn Bảo Châu đến gần Nguỵ Lạc. Tính Nguyên Xuân nhỏ mọn, hay so đo, hành xử như vậy là hợp lý.

- Nguỵ Lạc thích Bảo Châu? – Hắn nhướn mày.

Huấn Dư chỉ chờ câu hỏi này để phun ra:

- Phải. Ánh mắt rất long lanh, chan chứa tình cảm. Trò chuyện với Bảo Châu, giọng gã đặc biệt nhẹ nhàng, sợ làm em ấy buồn, dè dặt thăm dò.

Mặt Lăng Thạch Du tối sầm, nhăn nhó, lẩm bẩm như nói một mình.

- Tại sao thích? Gặp được mấy lần, nói chuyện lúc nào? Hiểu tới đâu mà thích?

- Nguỵ Lạc cũng không mù. Bảo Châu trong veo như giọt nước, không thích mới lạ.

Lăng Thạch Du trừng mắt lườm Huấn Dư:

- Cậu có mù không?

Huấn Dư không trả lời.

Lăng Thạch Du tức, quát khẽ:

- Tao hỏi mày có mù không? Mày cũng thích Bảo Châu?

Khuôn mặt lạnh của Huấn Dư lập tức thả lỏng, biểu cảm nhâng nháo, ngoác miệng cười:

- Không mù. Bảo Châu xinh đẹp, đơn thuần, ai mà không thích…

- Mày… - Lăng Thạch Du chỉ vào mặt Huấn Dư.

Y cười khằng khặc, nghe thô bỉ vô cùng, rút thuốc lá ra châm:

- Không phải “thích” kiểu trai gái xô bồ. Khi nào anh bỏ Bảo Châu, tôi sẽ cân nhắc.

Lăng Thạch Du thở phì phò, lửa cháy hừng hực trong mắt sắp phun ra thiêu sống Huấn Dư:

- Mày bảo không nhòm ngó đàn bà của anh em cơ mà?

- Phải. Tôi nói khi nào anh bỏ Bảo Châu còn gì.

- Vậy cứ chờ dài cổ đi…

Huấn Dư xì một tiếng, ra vẻ không tin, nhìn đi chỗ khác.

- Có ý gì? Mày không tin?

- Nếu đã muốn giữ người lâu dài, phải đối xử tốt với người ta chứ.

- Tao đối xử không tốt? – Lăng Thạch Du sửng cồ.

- Thế mấy vết xanh xanh tím tím trên người Bảo Châu ở đâu ra? – Huấn Dư quạc lại. – Đàn ông đánh phụ nữ đáng mặt đàn ông à? Cấp dưới nhìn thấy sẽ nghĩ gì về anh?

- Tao không đánh… Chỉ… bóp hơi mạnh tay.

- Thì nhẹ tay thôi. – Huấn Dư to tiếng, mắt trừng lên như ra lệnh. – Thừa sức thì nhận nhiệm vụ về làm đi. Đừng có thô bạo với phụ nữ, bọn nó cười vào mặt.

Lăng Thạch Du tức điên, mặt đỏ tía tai chỉ chỉ Huấn Dư, không nói nên lời.

Huấn Dư đổ dầu vào lửa:

- Nguỵ Lạc đẹp trai hơn, dịu dàng và tâm lý hơn anh. Bảo sao Nguyên Xuân chết mê chết mệt. Anh hơn gã mỗi ở chỗ có tiền… Nhưng tiền anh cũng không cho Bảo Châu, thế thì hơn đéo gì.

- Câm! Mày hiểu cái gì.

- Tôi ngu dốt, không nhìn cuộc đời theo hình zic zac như anh. Sau này có bạn gái, tôi nhất định không để cô ấy sầu não, sẽ chiều chuộng hết mức, cưng như trứng mỏng. Phụ nữ là để yêu thương, không phải để siết cho xanh tím khắp người. Anh như thế này, sớm muộn cũng bị đá thôi anh hai.

Nói xong Huấn Dư ngoảnh đít bỏ đi.

Lăng Thạch Du trừng trừng nhìn theo, tức lắm mà không làm gì được.

Hắn ném điếu thuốc xuống đất, dẫm lên, di di mũi giày nghiến bẹp dí. Nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai sáng ngời của Nguỵ Lạc, ruột gan hắn bốc cháy, cơn ghen trào lên không thể kiểm soát. Trong đầu nảy ra khao khát tập kích Nguỵ Lạc, đấm nát khuôn mặt đó để gã hết vốn câu Bảo Châu.

Hắn đi qua đi lại, cố hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.

Hắn châm điếu thuốc khác.

Lời Nguyên Xuân và Huấn Dư vang vọng trong đầu, lẫn lộn đan xen nhau khiến phẫn nộ biến thành những con sóng, hết lớp này đến lớp khác chồm lên xô vào ruột gan, hành hạ lý trí.



Bảo Châu được báo Lăng Thạch Du đã về, ra cửa đón thì thấy hắn đứng ngoài sân nói chuyện với Huấn Dư. Cô quay vào bếp nấu cơm tiếp.

Nấu xong hết vẫn không thấy hắn vào, cô vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, lại ra cửa nhìn.

Hắn đứng im như tượng ở chỗ cũ, một tay xỏ túi quần, tay kia cầm điếu thuốc cháy dở.

Bảo Châu đoán hoặc là công ty gặp chuyện hoặc là Nguyên Xuân đã rỉ tai cái gì đó khiến Lăng Thạch Du tức giận. Cũng có thể hắn bực vì cô chuyển tiền cho bố nuôi Nghiêm Quân.

Nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng Nguyên Xuân nói xấu cô, cố ý chia rẽ họ rất cao.

Bảo Châu sợ hãi, chán nản và mệt mỏi.

Cô đứng im chờ Lăng Thạch Du.

Chỉ một lát sau, hắn quay đầu nhìn. Trông thấy cô, hắn quẳng điếu thuốc xuống, đi vào nhà.

Dáng người Lăng Thạch Du rất đẹp, ngực nở chân dài, mặc vest đã đẹp, mặc đồ thường càng đẹp. Dù hắn cạo đầu đinh, dù khuôn mặt luôn cau có cũng chẳng khiến hắn xấu đi, ngược lại vẻ đẹp bá đạo và khí chất đế vương càng đậm khiến cô nhìn mãi không chán.

Lăng Thạch Du tới gần, đôi mắt ẩn hiện cuồng phong. Tim Bảo Châu đập mạnh, cổ họng khô khốc, run rẩy lo sợ.

Nguyên Xuân đã nói gì với hắn?

Con ả đáng ghét.

Lăng Thạch Du đáng ghét không kém. Lúc nào cũng im lặng. Nếu hắn chất vấn, gặng hỏi, cô còn có thể thanh minh, nói dăm ba câu cho đỡ bực mình. Đằng này hắn cứ ngậm chặt miệng, giết người bằng ánh mắt, cô chẳng thể tự nhiên khơi ra để biện bạch. Như vậy khác nào thú tội.

Hay là cứ thử gợi chuyện trước…

Bảo Châu bước tới nhưng không dám ôm Lăng Thạch Du, sợ bị hất ra, nhẹ nhàng hỏi:

- Sắc mặt anh xấu quá… Có mệt không?

Lăng Thạch Du cứng người, đảo mắt như nhớ ra chuyện gì đó, cộc cằn đáp:

- Không mệt.

Phản ứng thật kỳ cục, nửa giống tức giận, nửa như chột dạ.

Tại sao phải chột dạ?

Chẳng lẽ hắn vừa ở chỗ Nguyên Xuân về?

Ruột gan Bảo Châu lộn tùng phèo. Cô đứng im, không ôm, không hôn, đào bới từng biểu cảm nhỏ trên mặt hắn.

Lăng Thạch Du liếc cô rồi không nhìn thẳng, có một chút lúng túng khó xử.

Mẹ kiếp!

Hắn vừa đi ăn vụng về?

Hắn “làm gì đó” với Nguyên Xuân rồi ả bơm tát, thổi phồng chuyện của cô và Nguỵ Lạc khiến hắn tức?

- Anh đi tắm đi. Em chưa nấu xong.

Bảo Châu quay người bỏ vào bếp.