Con dao kề vào bắp tay, thành công chặn lại âm thanh. Bố chạy vào, chưa kịp can lưỡi dao đã lia qua bắp tay Nghiêm Quân, cắt một đường sâu hoắm. Máu lập tức chảy ra.Cảm giác như cắt thịt lợn mà thôi.Nghiêm Quân giãy giụa, mặt đỏ tía tai hét:- Á… Mày… Đồ súc sinh.- Đồ súc sinh… - Bảo Châu lặp lại y hệt. – Mày đâm vào tay tao, còn móc sâu vết thương ép tao khai mật khẩu, đồ súc sinh…Bảo Châu chộp lấy bắp tay Nghiêm Quân, dùng ngón cái móc vào vết cắt, ấn mạnh.- Không… không…Nghiêm Quân hét thảm, giãy không được, không giãy không xong.Tay chân gãy cả rồi, tay lành bị Huấn Dư khoẻ như trâu mộng cố định một chỗ, làm sao chống được.- Bảo Châu… - Bố níu tay cô muốn can. Cô quay lại, quát:- Bố nhìn đi… Nó cắt tay con thế này… móc như thế này… bắt con đọc mật khẩu thẻ… Nó còn tát con… Đồng bọn của nó tát con… Một thằng súc sinh như vậy, bố nuôi làm gì? Để nó chết luôn ở đây cho xong. Lúc nó hành hạ con, có nghĩ đến máu mủ ruột thịt không? Có nghĩ đến ngày hôm nay không?Bố câm nín, xót xa nhưng không làm gì được, hai tay buông thõng, trơ mắt nhìn. Thương con gái, hận con trai; lại thương con trai, trách con gái. Giờ cản Bảo Châu, bênh Nghiêm Quân thì có lỗi với Bảo Châu; không cản thì sợ Nghiêm Quân thù Bảo Châu, sau này khỏi sẽ hại cô.- Con chó… Á…- Thằng chó. Máu chảy rồi, ruột có mềm không?Bảo Châu buông bắp tay Nghiêm Quân ra, vẩy máu của chính y lên mặt y.- Nghiêm Quân… tình trạng của mày không cho phép mày to mồm nữa đâu. Có những thế lực giống như bức tường dày cả mét, cao vọt mây xanh. Leo không được, đâm đầu vào chỉ tan xương nát thịt mà chẳng khiến đối phương suy chuyển nửa phân. An phận thì trốn vào một xó sống qua ngày, người ta cũng chẳng buồn nhìn đến. Bằng không… càng đâm vào càng chuốc thương tích thảm hại. Tình trạng của mày chính là minh chứng rõ nhất.Bảo Châu chùi con dao vào áo Nghiêm Quân, đưa lại cho Huấn Dư.Nghiêm Quân được thả tay ra, thở phì phì, đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận dán chặt vào Bảo Châu. Nếu y không bị thương chắc đã nhào tới xé xác Bảo Châu thành nghìn mảnh.Nhưng sống ở đời làm gì có chuyện mọi thứ đều theo ý mình muốn. Nghiêm Quân lực bất tòng tâm, chỉ có thể cắn chặt răng, run đùng đùng tức giận.Bảo Châu đi rửa tay rồi thản nhiên ra phòng khách rót trà uống.Bố cô vội buộc vết thương cho Nghiêm Quân. Y đau quá, rống lên:- Không sát trùng, cứ băng như thế lỡ nhiễm trùng thì sao?- Thì mày chết luôn đi. – Bố quát. – Hạch sách cái đéo gì? Ổng bỏ mày chết khô ở đây bây giờ… Đều tại mày hết. Câm mồm vào… Nhà đã chẳng còn một đồng, quát câu nữa, tao cho nhịn đói…- Ông có giỏi thì để tôi chết luôn đi.Một tiếng chát giòn giã vang lên.- Tao là bố mày, không phải người hầu. Tao không xui mày ra ngoài ăn cướp… Câm ngay.Sau đó chỉ còn âm thanh thở phì phì, tiếng lạch cạch loảng xoảng do bố tạo ra, không thấy Nghiêm Quân nói gì nữa.Bảo Châu thở dài khoan khái, lấy điện thoại ra chuyển cho bố mười triệu. Nhìn số dư còn lại, ruột gan cô quặn lên bất lực. Nếu giờ có chuyện bất ngờ cần dùng tiền, cô sẽ phải ngửa tay xin Lăng Thạch Du.Băng bó xong cho Nghiêm Quân, bố đi ra, nhìn cô tràn đầy trách móc. Bảo Châu mặc kệ, kéo ông ra sân, hạ giọng thì thầm:- Con vừa chuyển tiền, bố dùng tiết kiệm thôi.Mặt bố lập tức sáng bừng- Bao nhiêu?- Mười triệu. Con không có nhiều.- Được… Có tiền mua thuốc là tốt rồi. Nợ thì từ từ tao trả. Tháng sau tao lại có lương…- Bố đừng nói với Nghiêm Quân là con đưa tiền. Cứ hà khắc một chút cho y đỡ điên khùng ảo tưởng. Nhân cơ hội này triệt cái tính thối đó đi kẻo sau này lại đi rước hoạ về. - Biết rồi… Biết rồi…Bố vỗ vai cô, hồ hởi vì đã có tiền chi trả.Ruột Bảo Châu xoắn thành một cục, thương bố ghê gớm. Cô kiếm cớ chuồng:- Con phải về. Bố nhớ ăn uống đàng hoàng. Đừng bỏ bữa.- Ừ. Về đi. Tao đi rút tiền mua thuốc.Bảo Châu bảo Huấn Dư lấy xe.Suốt quãng đường về, cô thần người nhìn qua cửa sổ.Huấn Dư sẽ báo hết mọi chuyện với Lăng Thạch Du, kể cả việc cô chuyển tiền cho bố nuôi kẻ cướp mà Lăng Thạch Du ra lệnh đánh tàn phế.Cô cũng phải khai báo thành thật với hắn, có điều nói như thế nào để tránh bão và ánh mắt khinh miệt.Với Lăng Thạch Du, Nghiêm Quân không đáng được tha thứ. Chính cô cũng muốn Nghiêm Quân phải trả giá. Giờ mới được ít ngày cô đã lật kèo, chu cấp tiền…Bảo Châu thở dài sườn sượt, về đến nhà lập tức lên giường nằm, cơm trưa cũng không buồn ăn.***- Gọi gì đấy. – Lăng Thạch Du ngồi trên ô tô, gọi lại cho Nguyên Xuân.Chiều nay hắn bận họp, không nghe điện thoại, giờ mới có thời gian rảnh.- [Thạch Du… Trưa nay mình đến bệnh viện rủ Nguỵ Lạc đi ăn, thấy Bảo Châu lôi kéo Nguỵ Lạc ra một góc nói chuyện.]Nguyên Xuân lập tức mách, giọng nhẹ nhàng pha chút ấm ức.- Cái gì? – Lông mày hắn nhíu chặt. – Lôi kéo?- [Ừ… Cười nói thân mật lắm… Thạch Du, cậu phải giữ chặt người của cậu đi chứ. Mãi mình mới có cơ hội gặp Nguỵ Lạc mà lại nhìn thấy anh ấy chụm đầu cười nói với đứa con gái khác, ai chịu được.]Sắc mặt hắn xám xịt, hai mắt tối đen, nắm tay siết chặt nổi gân xanh.Hắn cố kiềm chế cơn ghen đang bốc ngùn ngụt trong ngực, dằn từng tiếng:- Bọn họ… nói chuyện gì?- [Nói về bà nội Bảo Châu. Bả sắp chết rồi mà Bảo Châu chẳng lo lắng đau buồn gì cả, cười tươi rói, mắt dán vào Nguỵ Lạc… Dù Nguỵ Lạc đẹp trai, tốt bụng thì cũng không được liếc mắt đưa tình thế chứ. Bảo Châu nhận tiền của cậu mà. Ức chết mình…]Tai hắn ù ù như có hàng nghìn con ruồi bay qua bay lại.- [Cậu dạy dỗ lại người tình nhỏ của cậu đi, đừng để nó nhắn tin gọi điện với Nguỵ Lạc nữa. Anh ấy kể Bảo Châu không hề nói đã có bạn trai, vẫn nhắn tin nhờ anh ấy quan tâm tới bà nội nó… Nó thả thính, lợi dụng Nguỵ Lạc.]- Nguỵ Lạc còn nói gì nữa không? Hồi trước hai đứa nó đi chơi riêng lần nào chưa? – Giọng hắn khàn đi vì cơn thịnh nộ đang điên cuồng cắn xé ruột gan.- [Chưa đi chơi riêng. Nguỵ Lạc làm gì có thời gian, vừa phải đi làm, vừa chăm bà…]Nguyên Xuân nói tía lia một hồi, Lăng Thạch Du nghiến răng nghe hết, bão tố cuộn trào trong mắt, mặt nhăn nhún khó coi cực độ.