Bảo Châu ở trong bếp lâu không có động tĩnh gì, Huấn Dư vào tìm. Nghe tiếng bước chân, cô giật mình hồi thần, quay đầu lại.

Huấn Dư liếc qua căn bếp, soi biểu cảm trên mặt cô, lông mày nhíu chặt. Bảo Châu lẩm bẩm:

- Anh có thấy em ngu không?

- Không.

- Giờ em làm bậy, anh có cản không?

- Không đốt nhà, giết người là được.

- Anh có mách Lăng tổng không?

- Có chứ. Công việc của anh mà.

Hỏi thừa. Đương nhiên Huấn Dư sẽ báo hết với Lăng Thạch Du. Trước giờ vẫn thế, làm gì có ngoại lệ. Dù muốn trình bày hoàn cảnh, xin xỏ sự đồng tình thì cũng phải xin ở chỗ Lăng Thạch Du chứ không thể mong Huấn Dư giữ kín cho mình.

Thấy cô nghĩ lâu, Huấn Dư cười nhạt:

- Lăng tổng hiểu em hơn em tưởng.

Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt thấy suốt của y, bừng tỉnh.

Đúng vậy!

Lăng Thạch Du xuất thân từ quân đội, đã được huấn luyện đủ các kỹ năng trên trời dưới đất mà Bảo Châu không tưởng tượng nổi. Hắn hiểu cô, biết cô xấu chỗ nào, tốt chỗ nào. Có khi còn đoán được cô sẽ hành động ra sao trong từng tình huống cụ thể.

Vậy sự ích kỷ, thù vặt, hơn thua, độc ác của cô, Lăng Thạch Du cũng biết rồi.

Bảo Châu xoè tay ra trước mặt Huấn Dư, không nói gì, để xem y có hiểu cô như Lăng Thạch Du không.

Huấn Dư cười tà, mắt loé sáng độc địa, rút từ túi quần ra một con dao găm, đặt vào tay Bảo Châu.

Toàn thân cô lạnh toát, da gà nổi rào rào, mắt trợn to.

Mẹ kiếp, y biết cô đang nghĩ gì…

Lợi hại!

Quá khủng khiếp!

Vệ sĩ đã ghê gớm thế này, Lăng Thạch Du còn ghê thế nào.

Bảo Châu cố thăm dò Huấn Dư xem y có giăng bẫy mình không nhưng chẳng phát giác ra điều gì bất thường. Cô nắm chặt dao găm trong tay, hít thở sâu, đi vào buồng mà Nghiêm Quân nằm.

Căn buồng sáng hơn bếp một chút, đồ đạc lộn xộn linh tinh.

Nghiêm Quân nằm trên giường, hai chân và một tay bó bột trắng xoá. Mặt y từng bị đánh sưng lên, hiện tại đã khỏi nhưng vẫn không trở lại trạng thái như trước, trông khá kỳ cục.

Y chờ nãy giờ mới thấy Bảo Châu vào, hung ác quát:

- Còn biết mò mặt về. Mày xem, tại mày mà tao ra nông nỗi này…

Chưa quát hết câu, trông thấy Huấn Dư lù lù xuất hiện ở cửa, Nghiêm Quân nghẹn họng không dám nói tiếp, mặt tái mét.

Bảo Châu được nhìn tận mắt tình trạng thảm hại của Nghiêm Quân, toét miệng cười sung sướng:

- Lăng tổng không sai người đánh mày, không phải tại tao. Mày chọc hoạ ở chỗ khác, đáng đời.

- Nói láo. – Nghiêm Quân rít lên.

- Có bằng chứng không?

- …

- Không có bằng chứng, đừng ngậm máu phun người. Mày chơi với toàn bọn đầu trâu mặt ngựa, gây thù chuốc oán khắp nơi, bị chúng nó trả thù chứ gì. Khi nào có bằng chứng hãy sủa.

Nghiêm Quân tức điên, gầm gào:

- Không phải Lăng Thạch Du thì ai? Côn đồ nào có tiền thuê đội chuyên nghiệp như vậy?

- Tao không cần biết. – Bảo Châu cười khinh miệt. – Mày chỉ đang cố đổ tội cho Lăng tổng để lấp liếm vụ mày tổ chức bắt cóc, cướp của. Nhưng mà Nghiêm Quân… mấy thằng gây án cùng mày ngồi tù hết rồi, mày ngồi ở nhà xem ra hơi nhàn đấy.

Nghiêm Quân thở phì phì, mặt từ tái chuyển sang đỏ, mắt long sòng sọc:

- Còn lâu nó mới dám tống tao vào tù. Tao là anh trai mày.

- Anh trai thì sao? Nợ vẫn phải trả.

- Trả cái đéo gì. Nó cho người đánh tao ra nông nỗi này, coi như xí xoá. Tao đéo trả…

- Đồ điên. Lăng tổng không làm…

Bảo Châu tiến tới sát giường, nhìn từ trên xuống, chỉ muốn bóp chết Nghiêm Quân luôn cho rồi. Y gào lên:

- Mày bị nó mê hoặc, mắt mù tai điếc à? Chính nó thuê người… Nó độc ác như vậy, mày coi chừng. Lúc nó chán, mày cũng không có kết cục tốt đẹp.

- Ha… Mày thắp hương mà cầu nguyện Lăng tổng đừng chán tao. Không có tao, số mày còn thảm hơn. Biết đâu lưỡi cũng chẳng còn mà chửi ấy chứ.

Nghiêm Quân tức đến nỗi mặt tím lịm, nghiến răng kèn kẹt, gân nổi vằn trên trán.

Bảo Châu hả hê muốn chết, chiêm ngưỡng sự bất lực của y, thong thả mỉa mai:

- Hồi xưa tao kiếm được ít tiền, mày khinh thường, coi tao là gánh nặng… Giờ biến thành phế nhân phải chờ người phục vụ, cảm giác thế nào?

- …

- Hết tiền chứ gì? Ngửa tay xin tao bố thí vài đồng thì nói cho giống người, đừng có sủa ông ổng như thể tao có nghĩa vụ phải nuôi mày ấy.

- Con chó cái… - Nghiêm Quân gào lên, vùng dậy muốn đánh Bảo Châu.

Thế nhưng y không ngồi được, hét thảm một tiếng đau đớn, nằm vật xuống giường, tay trái lành lặn lập tức giữ lấy đùi trái. Vận động mạnh và đột ngột đã ảnh hưởng đến cái chân gãy khiến y đau chết đi sống lại.

Bảo Châu bật cười khoái trá.

Bố vội chạy vào, đứng ở cửa buồng nhìn, ánh mắt lo lắng.

- Đây là quả báo của mày. – Bảo Châu miệt thị cay nghiệt. – Mày dẫn bạn đến dí dao vào sườn tao, cướp mười triệu. Đớp được một lần, tưởng đớp được mãi cơ… Lũ bạn chó má của mày đâm Võ Hạ bị thương, ngồi tù đáng lắm. Còn mày… Sai một lũ côn đồ bắt cóc, đánh đập tao… Tao là em ruột mày đấy, thằng chó. Vì cướp tiền, mày đâm vào tay tao… Giờ mày nằm đây, lại muốn tao gửi tiền nuôi à? Sao mày không chết luôn đi…

- Còn điếm… Tại mày không chịu moi tiền của thằng kia đưa cho tao. Nó giàu như vậy…

- Này thì moi…

Bảo Châu vung túi xách lên, giáng thẳng xuống mặt Nghiêm Quân.

Y che không kịp, hét lớn:

- Mày dám đánh tao… Chờ ông khỏi, ông lột da, róc xương mày…

- Câm mồm. – Bố cô gầm lên, thở phì phì tức giận.

Nghiêm Quân hét trả:

- Bố đứng đó mà nhìn nó đánh tôi à? Tôi bị thế này là tại nó.

Bảo Châu không thèm đôi co với thằng điên này, hất đầu ra hiệu cho Huấn Dư.

Y lập tức xông tới, nắm cổ tay trái lành lặn của Nghiêm Quân, ấn lên đầu giường.

Nghiêm Quân hoảng, hét:

- Làm gì… Buông ra… Bố…

Bảo Châu bật lưỡi dao găm. Mắt Nghiêm Quân dán vào con dao sáng loáng, kinh hoàng tắt tiếng.

Bố há hốc mồm, không nói được lời nào, bất động.

Bảo Châu thong thả nhả chữ:

- Mày đâm vào tay tao thế nào, giờ tao trả lại mày như thế.

- Mày dám… - Nghiêm Quân rống vào mặt cô. – Một đứa chết nhát như mày…