Bảo Châu cười gượng:

- Cảm ơn anh. Để em về hỏi ý kiến bố đã. Nhà em chật chội, cũ nát, ẩm thấp, lại nằm trong ngõ nhỏ bẩn thỉu, điều kiện không tốt tẹo nào. Thuê người chăm sóc cũng đâu bằng bác sĩ, y tá…

- Anh thấy bà muốn…

- Nguỵ Lạc.

Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bảo Châu quay lại, ngạc nhiên khi thấy Nguyên Xuân đang lù lù đi tới. Khuôn mặt ả nhăn lại, mắt toé lửa dữ tợn.

Nghiệt duyên gì thế này?

Ở xó cầu thang bệnh viện mà cũng đụng mặt ả. Không lẽ bệnh viện này của Cực Quang?

- Nguyên Xuân. – Nguỵ Lạc cười gượng. – Anh xong ngay đây…

- Bảo Châu, cô cũng ở đây à?

Nguyên Xuân liếc xéo Bảo Châu, không thèm che giấu cảm xúc như khi có mặt Lăng Thạch Du.

- Tôi đi thăm bà. - Bảo Châu đáp cộc cằn.

Nguỵ Lạc nhìn qua nhìn lại, ngạc nhiên:

- Hai người quen nhau?

- Quen chứ. – Nguyên Xuân cao giọng mỉa mai. – Bảo Châu là “bạn gái” của bạn thân em. Đúng không, Huấn Dư?

Ả cười cười giả tạo với Huấn Dư, bước tới đứng cạnh Nguỵ Lạc, nhìn Bảo Châu trừng trừng như kẻ thù.

Nguỵ Lạc sốc:

- Bảo Châu… Em… có bạn trai rồi? Anh không biết.

- Tại sao anh lại phải biết? – Nguyên Xuân hừ lạnh. – Hai người thân thiết lắm à?

Sự căm ghét trào lên. Liệu ả có đặt điều về cô với Lăng Thạch Du không? Cô lập tức phủ nhận:

- Không thân. Sao chị đến đây? Có việc à?

- Có hẹn ăn trưa với Nguỵ Lạc. Đi thôi anh.

Nguyên Xuân khoác tay Nguỵ Lạc, ép bộ ngực ngồn ngộn lên.

Nguỵ Lạc vẫn nhìn chằm chằm Bảo Châu, sự tổn thương và bi ai loang loáng trong đôi mắt trong vắt khiến cô có ảo giác mình như “trapgirl” lừa tình con nhà lành, trong khi cô chẳng làm gì có lỗi. Không thả thính, không lợi dụng, không nói chuyện gì khác ngoài chuyện của bà nội. Cô vẫy tay:

- Vậy hai người đi vui vẻ. Tôi phải lên thăm mẹ. Xin phép.

Nói xong cô lập tức quay người bỏ đi. Huấn Dư rảo theo sát nút.

Giọng Nguyên Xuân vang lên, gắt gỏng không thèm che giấu:

- Anh còn nhìn cái gì? Người ta có bạn trai từ lâu rồi, anh không biết à?

- Không biết. – Nguỵ Lạc thành thật đáp.

Bảo Châu ngoặt sang hành lang khác, vẫn nghe tiếng họ vọng lại:

- Thạch Du bao nuôi Bảo Châu… Nếu không, anh nghĩ nhà nó đủ tiền trả viện phí cho hai con bệnh? Thạch Du còn chuyển mẹ nó lên phòng V.I.P nữa cơ… Anh chưa lên thăm lần nào à?

- Thím ấy không thích anh. Lâu rồi anh không đến thăm, không biết chuyện chuyển phòng.

- Đấy… Nhà người ta đều không thích anh, sao phải mặt nóng dán mông lạnh. Đi ăn thôi.

Cô không biết Nguyên Xuân và Nguỵ Lạc quen nhau, thân thiết đến mức Nguyên Xuân dùng giọng điệu đanh đá tuỳ tiện như vậy để nói chuyện với Nguỵ Lạc, còn cùng nhau đi ăn trưa.

Sao trái đất tròn thế?

Nguỵ Lạc chỉ là giáo viên thể dục, xuất thân từ gia đình trung lưu, có phải trâm anh thế phiệt gì đâu mà quen Nguyên Xuân.

Bảo Châu thắc mắc chết đi được, lẩm bẩm hỏi Huấn Dư:

- Anh… Hai người đó quen nhau anh có biết không?

- Xin lỗi, tôi bị điếc, không nghe thấy em nói gì. – Huấn Dư lườm cô.

Bảo Châu tròn mắt, kêu lên:

- Anh còn dỗi cơ? Sao anh không chuyên nghiệp như Võ Hạ vậy… Anh ấy sẽ phối hợp với mọi lời nói dối của em.

- Em định thương nhớ Võ Hạ đến bao giờ? Cậu ấy nghỉ việc rồi.

- Anh ấy khỏi chưa?

- Chưa khỏi. Sau khi khỏi cũng không quay lại nữa.

Bảo Châu nhăn nhó chất vấn:

- Tại sao? Bị thương nặng đến thế cơ ạ?

- Không. Chuyển chỗ khác thôi. Vụ đó rùm beng quá.

À…

Tiếc thật.

Cô còn chưa được gặp Võ Hạ để cảm ơn và xin lỗi. Võ Hạ đã đổi số điện thoại. Cô xin số mới nhưng Huấn Dư không cho. Mà cô không có gan mở miệng xin Lăng Thạch Du.

Tuy nhiên đổi người bảo vệ cũng rất tốt. Huấn Dư dễ khai thác hơn, không kín như hũ nút giống Võ Hạ. Bảo Châu gặng hỏi:

- Nguyên Xuân và Nguỵ Lạc làm sao quen nhau vậy ạ?

- Anh không biết.

Bảo Châu soi soi. Huấn Dư cười khẩy:

- Không biết thật. Tại sao phải biết? Liên quan gì đến anh?

- Anh là vệ sĩ của Lăng tổng. Chắc phải biết rất nhiều chuyện về bạn thân của anh ấy chứ.

- Không quan tâm. – Huấn Dư chép miệng. – Nguyên tiểu thư là người làm ăn, đi ra đi vào quen một đống, có gì lạ.

- Cũng phải.

Chắc giờ này Nguyên Xuân đang ra sức nói xấu cô với Nguỵ Lạc. Nói cô nghèo hèn, kém cỏi, ngu dốt ra sao; đào mỏ Lăng Thạch Du như thế nào… Để hảo cảm của Nguỵ Lạc với cô tan thành tro bụi.

Thế cũng được, cô không sợ, cũng không muốn Nguỵ Lạc nuôi hy vọng gì với mình, lãng phí tâm tư và thời gian của anh.

Chỉ sợ Nguyên Xuân nói xấu cô với Lăng Thạch Du, hắn sẽ trút những cơn giận câm lặng lên đầu cô.

Huấn Dư hộ tống Bảo Châu vào thang máy, thắc mắc:

- Sao em không hỏi gì về Lăng tổng? Không tò mò à?

- Em hỏi, anh có trả lời không?

- Để xem câu hỏi như thế nào đã. – Khoé miệng Huấn Dư nhếch lên tinh quái.

Bảo Châu không dại gì sa vào loại bẫy chết người này. Cô thừa biết Huấn Dư trung thành tuyệt đối với Lăng Thạch Du, sẽ báo cáo hết mọi chuyện cho hắn. Những câu hỏi dù bình thường nhất, qua miệng người thứ hai, đến tai Lăng Thạch Du cũng có thể trở thành sự dò xét tọc mạch. Hắn đa nghi như quỷ, cô không dám mạo hiểm.

- Thôi ạ. Có gì thắc mắc em sẽ hỏi thẳng Lăng tổng.

- Ha ha…

Huấn Dư bật cười, ánh mắt loé lên sự tán thưởng như muốn nói: khôn ngoan đấy, hèn gì trụ lại lâu vậy.

Bảo Châu vào phòng bệnh, để Huấn Dư đứng bên ngoài. Vừa thấy cô, mẹ đã rơi nước mắt:

- Sao giờ mày mới đến? Về nhà nhìn thằng Nghiêm Quân chưa?

- Chưa. Con đến đây trước. Mẹ thấy sao rồi? Đừng có khóc nữa… Bệnh của mẹ mãi mới tốt lên được, phải cười nhiều chứ. Không thì uống thuốc vô dụng à?

- Nhưng mà… thằng anh mày… Bố mày hết tiền rồi, không lo được nữa. Mày xem có vay mượn ở đâu được không… Chẳng lẽ Lăng Thạch Du keo kiệt đến nỗi không cho được vài đồng?

Bảo Châu thở dài nặng nề, kéo ghế ngồi xuống:

- Hắn rất hào phóng nhưng con không có mặt mũi mở miệng. Nếu làm hắn tức giận, hậu quả khôn lường. Lăng Thạch Du tính tình lạnh lẽo, nắng mưa thất thường.

- Nhưng nó thương mày…

- Mẹ thấy hắn đến đây lần nào chưa?