Hắn nắm tóc gáy cô kéo lên, chuẩn xác ngoạm lấy môi. Bảo Châu ư khẽ vì đau, một lần nữa đảo khách thành chủ, vừa hôn cuồng nhiệt vừa sờ khuôn mặt đẹp trai ngời ngời. Hông cô lượn sóng, cọ xát hai chỗ tư mật vào nhau khiến âm thanh hừ hừ trầm đục phát ra rất khẽ.Dễ chịu và nóng bỏng, thứ đó nhanh chóng cứng lên.Nhưng hắn không định làm trên xe nên Bảo Châu cọ xát không liên tục. Hơi thở của hắn quá thơm, quá gợi dục. Thân thể cường tráng toả nhiệt hừng hực khiến cơn khô nóng trong người cô tăng vọt, mật hoa chảy ra ươn ướt.Đột nhiên, Lăng Thạch Du hỏi:- Anh… đẹp trai không?- Đẹp.Bảo Châu trả lời giữa khẽ hở của nụ hôn ướt át.- Thích mặt anh?Có bẫy.Cô cắn nhẹ môi hắn:- Không hẳn.Khoé miệng Lăng Thạch Du khẽ nhếch:- Thích cơ thể?- …- Hay tiền của anh?Biết ngay mà… Bẫy sập to tướng.Cô liếm môi dưới hắn, tay trượt trên bộ ngực vạm vỡ, gảy nhẹ nụ hoa đã nhô lên:- Thích tất.Hắn lập tức tóm lấy bàn tay hư hỏng đó, cười khùng khục trong cổ họng:- Tham lam.- Ưm…Bảo Châu không thể nói thêm bất cứ lời nào vì lưỡi hắn xông vào bịt hết âm thanh.Môi lưỡi dây dưa quấn quýt vừa nhanh vừa gấp, cảm tưởng không kịp thở. Chưa bao giờ cô có nụ hôn nào nóng bỏng, kiềm chế, thích thú mà dằn vặt như vậy.Khao khát nơi hạ thân không được thoả mãn, mật hoa chảy ra ướt sũng, cảm giác ngứa ngáy khó chịu như kiến bò. Cô chỉ mong mau chóng về đến nhà để được giải toả.Lăng Thạch Du cũng rất khao khát, thứ đó cứng ghê gớm. Nếu để cô cọ xát sẽ khá thoải mái nhưng hắn không cho, bóp mông bắt cô không được động thân dưới.Phải kiềm chế trong khi sóng tình sôi sục quả thật rất thống khổ, bứt rứt, thèm khát ghê gớm. Mấy lần Bảo Châu thò tay xuống muốn cởi khoá quần đều bị hắn nắm lấy, ngăn lại. Cô bực bội ôm ghì cổ hắn, không cho hôn nữa.Thành ra quãng đường mười lăm phút còn lại về nhà, họ chỉ ôm nhau ngồi im, chịu đựng ham muốn hành hạ.Vừa về đến nhà, Bảo Châu lập tức mở cửa xuống xe, đi thẳng vào trong.Cô muốn thay chiếc quần lót đã ướt sũng này và tẩy trang…Lăng Thạch Du ra khỏi xe, căn dặn Huấn Dư mấy câu, cầm chiếc áo ướt đi theo.Khi cô lên tầng hai, tiếng bước chân hối hả của hắn cũng đuổi đến nơi.Hắn túm tay, lôi mạnh. Bảo Châu va vào lồng ngực trần, bị hắn ngoạm môi ngấu nghiến cắn xé.Khỉ thật!Không kịp thay quần…Cả hai vừa hôn vừa lùi về phía cửa phòng, động tác kịch liệt, sờ soạng lung tung khắp cơ thể nhau. Khi lưng Bảo Châu va vào cửa phòng, quần lót của cô lập tức bị giật xuống.Cô sờ tay nắm cửa, mãi mới vặn ra được.Cả hai loạng choạng suýt ngã, lách vào phòng, sập rầm cửa lại.Bảo Châu hối hả mở khoá quần hắn. Bàn tay hắn cũng rời khỏi đùi cô, dùng động tác nhanh nhất lấy vũ khí ra, nhấc cao đùi cô lên, phá cửa xông vào.- A… a… ưm…Ba cú thúc, lút cán. Tê tái, đê mê đến mức linh hồn sắp bay khỏi cơ thể.Ham muốn dằn vặt khó chịu bao nhiêu, hiện tại thoả mãn bấy nhiêu.Họ thở hổn hển, nhìn nhau ở tầm gần. Phòng chưa bật điện, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào không đủ soi tỏ ánh mắt Lăng Thạch Du nên thứ duy nhất mà cô thấy là dục vọng. Cô áp tay lên má hắn, thì thầm nôn nóng:- Làm đi anh…- Gần đây em rất… khác… Có phải… giận anh?Bảo Châu sửng sốt mở to mắt, tim hung hăng đau một trận.Hắn để ý tâm trạng cô?Cứ tưởng hắn chỉ biết ép buộc, dạy dỗ, trút giận… thôi chứ.Không chỉ giận, cô oán hận, ghen tuông phát điên, bồn chồn lo lắng nhưng không thể nói cho hắn biết, không thể ghen tuông như một người bình thường. Bởi vì cô chỉ là tình nhân, không có chút giá trị nào, không có quyền lên tiếng.Cô có tư cách giận ư?Cố nén cơn nghẹn ngào, Bảo Châu thì thầm đứt quãng:- Không… giận… Tại… không thích Nguyên Xuân và Tống Tương. Không muốn gặp…- Không muốn gặp thì thôi. Trở về… không gặp nữa…Sóng dữ dồn dập đánh tới. Bảo Châu hít thở không thông, tim đập điên cuồng, lồng ngực nôn nao thổn thức.Chỉ một vài câu của Lăng Thạch Du, hàng rào phòng thủ mà cô cố gắng dựng lên đã bị thổi bay trong tích tắc. Chút ít quan tâm, chút ít hứa hẹn chiều chuộng… không biết là thật hay chỉ nói chơi trong lúc dục vọng đang dâng trào… nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cô khuỵu gối khuất phục.Cô không muốn xa hắn, không muốn bị đuổi, càng không muốn chia sẻ hắn với Nguyên Xuân hay với bất cứ người phụ nữ nào.Cô muốn hắn chỉ thuộc về mình… Càng lâu càng tốt.Bảo Châu cắn vào cổ Lăng Thạch Du, lần đầu tiên không kiềm chế âm thanh rên rỉ.Sự hưởng ứng của cô khiến hông hắn dùng lực nhiều hơn, tốc độ nhanh hơn, điên cuồng ra vào.Cả hai hùng hục vật lộn từ cửa tới sofa rồi lăn xuống thảm, biến căn phòng thành một mớ hỗn độn.***Kỳ nghỉ ở Thương Sa kết thúc vào chủ nhật. Họ lên máy bay trở về thủ đô.Sau đêm tình ngây ngất đó, Lăng Thạch Du có một chút thay đổi. Chỉ chút xíu… rất nhỏ trong ánh mắt khi họ ở riêng với nhau, cảm tưởng hắn đã thả lỏng hơn, cho phép cô nhảy nhót trong khuôn khổ. Còn khi có sự hiện diện của người thứ ba, hắn vẫn lạnh lùng, cau có, khinh khỉnh như cũ.Bảo Châu tự tin vào khả năng đọc hiểu ánh mắt Lăng Thạch Du, biết mình được dung túng nên ba ngày sau, cô xin về thăm nhà. Dường như hắn đã chờ cô mở miệng từ lâu, lập tức đồng ý.Bảo Châu đến bệnh viện thăm bà trước, gặp Nguỵ Lạc ở phòng bệnh. Anh gọi cô ra một góc nói chuyện riêng.Huấn Dư theo sát phía sau khiến Nguỵ Lạc khó hiểu:- Người kia là ai?- Bạn em. Đừng quan tâm đến anh ấy. – Bảo Châu hạ giọng nói dối. – Anh ấy bị điếc.Khoé miệng Huấn Dư khẽ giật, cụp mắt nhìn xuôi xuống.Một tia thương xót thoáng qua trong mắt Nguỵ Lạc:- À… Xin lỗi, anh không biết.- Có chuyện gì ạ?- Bà em yếu lắm rồi. Bác sĩ nói chắc chỉ trụ được một vài tháng. Không ai nói với bà nhưng bà cũng cảm thấy không ổn, biết mình sắp đi… Thỉnh thoảng bà nhầm anh với Nghiêm Quân, bảo anh là muốn về nhà.Bảo Châu đau lòng muốn khóc, hơi nghẹn ngào:- Không thể. Về nhà thì chẳng trụ được một tháng.- Về nhà dùng thuốc cũng được ít ngày. Thuê người chăm sóc đặc biệt là ổn. Mấy hôm nay bố em không đến, bà buồn lắm. Ở nhà ít ra ngày nào cũng thấy mặt.Bố không đến vì bận chăm Nghiêm Quân, lừa bà là Nghiêm Quân đi làm ăn xa. Giờ bà về nhà, thấy Nghiêm Quân bó bột tròn vo, không sốc chết thì biết chuyện cũng tức chết. Bố có dám nói thật với bà đâu, chỉ có mẹ biết Nghiêm Quân cướp của, bị trả thù.Không thể để bà về.