Lăng Thạch Du đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn theo đến khi Tuệ Phương khuất bóng mới cụp mắt xuống, lấy lại bình tĩnh. Nguyên Xuân tới gần, định nói mấy câu mà không dám.

Huấn Dư kéo ghế lùi ra, ngồi cách Bảo Châu một đoạn. Tuệ Phương đã đi, không còn mối nguy nào, không cần bảo vệ cô.

Bảo Châu nhìn dáng người cao ngất có chút cô độc của Lăng Thạch Du, lòng nhoi nhói.

Từ cuộc cãi vã của bọn họ, cô đã đoán ra rất nhiều điều.

Năm năm trước, gia đình Tuệ Phương rơi vào khốn cảnh, em trai muốn xin chuyển công tác tới chỗ khác, ả nhờ Lăng Thạch Du giúp. Hắn bận, chưa kịp giúp; Nguyên Xuân ở giữa gây hiểu lầm khiến Tuệ Phương tức giận, chạy tới tìm Lăng Thạch Du, hắt nước vào mặt hắn.

Ả tưởng cốc nước đó nguội nhưng không. Nước chưa nguội, đủ nóng để khiến giác mạc mắt trái của Lăng Thạch Du bị tổn thương.

Hắt nước xong, ả bỏ đi, không biết mình vừa gây tội tày trời.

Mắt trái bị giảm thị lực, Lăng Thạch Du không thể tiếp tục “công việc đang làm”, tiền đồ bị huỷ hoại, thế giới sụp đổ. Hắn cắt liên lạc với Tuệ Phương, khiến em trai ả bị đuổi việc. Công ty của bố mẹ ả không được giúp đỡ, suýt phá sản.

Một lần tuyệt giao, năm năm không gặp.

Tuệ Phương không liên lạc được, không tìm được Lăng Thạch Du. Giờ biết hậu quả mình gây ra, ả chạy theo Nguyên Xuân đòi gặp hắn, muốn xin lỗi thì vấp phải nỗi hận kinh khủng này.

Thì ra…

Bảo Châu đoán năm năm trước, Lăng Thạch Du ở trong quân đội, cấp bậc khá cao, tiền đồ vô lượng. Sau khi giảm thị lực, hắn không còn con đường nào khác, buộc phải rút về làm bàn giấy, từ từ biến thành một tổng giám đốc nửa nọ nửa kia, lên như diều gặp gió vì đã có nền móng vững chắc và sự hậu thuẫn của bạc tỷ.

Hắn giỏi, làm cái gì cũng giỏi.

Hắn không thích công việc hiện tại bằng công việc trước kia nên oán hận với Tuệ Phương tích tụ trong lòng, không tài nào nguôi ngoai. Hôm nay, có cơ hội phát tiết, hắn mới mở van xả bớt.

Lăng Thạch Du giống như con dao trong tay hắn, nguy hiểm, sắc bén, có điều rút ra chỉ để hăm doạ, không thể đâm về phía đối phương. Đâm là phạm pháp, dù muốn hắn cũng phải dùng hết sức bình sinh mà kiềm chế rồi chờ thư thư một thời gian, cho đối phương một đao xuyên từ sau lưng ra trước ngực, đoạt mạng. Như cách hắn làm với Ổ Kẹo, với Nghiêm Quân.

Bản tính tàn nhẫn.

Bảo Châu không rét mà run. Sợ thì vẫn sợ nhưng trong thâm tâm có chút hưng phấn không nói nên lời.

Vì ám ảnh “người yêu cũ” không còn.

Vì Nguyên Xuân đã thân với hắn mười mấy năm mà chẳng nên cơm cháo gì. Ả sẽ phải xếp hàng đợi tiếp.

Vì lớp lớp rèm che đậy con người thật của Lăng Thạch Du đang từ từ trong suốt, khiến cô trông thấy thấp thoáng hình hài thực sự của hắn.

Đau đớn trong ngực trở nên lộn xộn, phức tạp, khó định nghĩa.

Xót hắn, ghen tức với Nguyên Xuân, cũng sợ hãi cho tương lai của mình.

Khi còn nằm trong vòng tay hắn, cô sẽ an toàn tuyệt đối nhưng khi hắn chán cô, chướng mắt, thậm chí ghét bỏ, liệu cô có bị xử không?

Đời cô rất thảm trước khi gặp hắn, liệu có thể thảm hơn nữa không?

- Bảo Châu…

Giọng Lăng Thạch Du vang lên khiến Bảo Châu giật mình, ngước nhìn.

Huấn Dư đã đứng cạnh Lăng Thạch Du từ bao giờ. Cô xuất hồn lên chín tầng mây, không hề hay biết. Vẻ mặt hắn rất âm u. Cô vội đi tới chỗ hắn.

Lăng Thạch Du ôm eo cô, nói với Nguyên Xuân:

- Chặn số ả. Lần sau nếu ả đến gần, sai vệ sĩ đuổi đi. Đừng có gọi tao…

- A… Được… Mình biết rồi. – Nguyên Xuân sốc, sự tổn thương và ấm ức khiến vành mắt lập tức đỏ lên.

Bảo Châu ngơ ngác, sướng phát điên.

Lăng Thạch Du xưng “tao” với Nguyên Xuân?

Dù vừa ôm chặt ả, bảo vệ gắt gao nhưng hắn vẫn tức điên vì Nguyên Xuân không xử lý được Tuệ Phương, kéo rắc rối đến cho hắn.

Bình thường hắn toàn gọi “cậu” xưng “tôi”, chưa bao giờ cô nghe thấy chữ “tao” sỗ sàng, cáu kỉnh như vậy phun vào mặt Nguyên Xuân.

Lăng Thạch Du kéo Bảo Châu đi ra xe, bỏ lại Nguyên Xuân đứng trơ trơ ở đó, mắt càng lúc càng đỏ, nước long lanh bên trong như sắp khóc.

Ruột gan Bảo Châu nở hoa tung toé, sướng muốn hét mấy tiếng.

Ghen tuông, tức giận tạm thời lắng xuống, nhường chỗ cho hả hê. Cô đã hứng quá nhiều cơn thịnh nộ vì thái độ không tốt trước mặt Nguyên Xuân và Tống Tương; giờ ả mới phải chịu một lời cay nghiệt, vẫn hời cho ả quá.

Tài xế đánh xe đến rồi xuống, Huấn Dư lên lái. Lăng Thạch Du mở cửa, nhét Bảo Châu vào.

Ơ kìa…

Đây không phải xe hồi nãy họ đi. Chiếc này có vách ngăn giữa khoang lái và khoang sau.

Hắn vào xe, sập cửa, chưa để Bảo Châu kịp định thần đã với tay tắt đèn. Chiếc xe chuyển bánh, khoang xe tối om.

Không lẽ…

Bảo Châu bị hắn vồ lấy, bóp cằm ngấu nghiến hôn lên môi.

Tim cô nhảy nhót.

Sẵn hả hê trong lòng, cô lập tức ôm chầm lấy, khoá ngồi lên đùi hắn, vội vã hôn trả.

Lăng Thạch Du sửng sốt, bất động.

Bảo Châu luồn lưỡi vào miệng hắn, tóm tay hắn đặt lên eo mình, muốn hắn ôm.

Giận dữ với cô hay với ai?

Dùng tình dục trút giận theo thói quen sao?

Chẳng lẽ cô không biết thích nghi, cứ ngu ngốc nằm im chịu trận?

Không có đâu.

Bất chấp Lăng Thạch Du ngơ ngác, nhìn chằm chằm trong bóng tối, Bảo Châu bưng mặt hắn đắm đuối hôn mút, nhiệt tình cọ xát.

Hơi thở, mùi hương, thân thể mềm mại và hành động phóng túng của cô khiến hắn nín thở, sau đó thụ động đáp trả, siết eo cô xoa nắn với lực rất mạnh.

Bảo Châu gần như đè hắn ra ghế xe mà hôn, làm chủ cuộc chơi, thích thú phát hiện hoá ra Lăng Thạch Du cũng có thể ngoan ngoãn như vậy. Khoang xe tối om không nhìn rõ mặt, không còn bị vẻ cau có khinh khỉnh của hắn làm ảnh hưởng tâm trạng, chỉ căn cứ vào nhịp thở và phản ứng thân thể mà làm tới, Bảo Châu tự tin gấp bội.

Cô sờ tay cầm, chỉnh ghế ngả thêm một chút, gần như nằm sấp trên người Lăng Thạch Du.

Môi lưỡi quấn quýt không rời, tay cô sờ ngực, định cởi áo hắn ra.

Lăng Thạch Du hít mạnh, thì thầm:

- Em… muốn làm gì?

Không phải hắn định chơi xe chấn sao?

Cô quá máu lửa ư?

Bảo Châu nóng mặt xấu hổ, lẩm bẩm chống chế:

- Mặc áo ướt không khó chịu à?

- Hừ…

Sao không khó chịu cho được.

Lăng Thạch Du phối hợp để cô cởi áo. Thân trên trần trụi nóng rực, đặt tay chỗ nào cũng tiếp xúc với da thịt. Bảo Châu rục rịch không yên, vùi mặt vào cổ hắn, đang định nằm im.

Thấy cô không hôn nữa, Lăng Thạch Du miết mạnh lưng, giọng tràn ngập sự bực bội:

- Hỏi một câu thôi… có bảo dừng đâu.

Tim Bảo Châu nện thình thịch vừa nhanh vừa mạnh.

Nghe cứ như hắn đang giận dỗi.