Tuệ Phương sửng cồ, ngừng khóc:

- Tại mày mà tao và Thạch Du mới hiểu lầm nhau… Mày tối ngày dính sau lưng anh ấy, ghen tị với tao, lườm nguýt… thách thức tao. Mồm mày nói bạn thân, bạn thân… mà cứ có cơ hội lập tức ép vào người anh ấy, gây hiểu lầm nọ hiểu lầm kia… Những câu bóng gió mày phun ra khiến tao nghĩ linh tinh…

- Vì mày không xứng với Thạch Du. Mày bám lấy cậu ấy chỉ để lợi dụng, muốn cậu ấy giúp thằng em ngỗ ngược của mày được chuyển tới chỗ ngon lành, giúp bố mẹ mày cứu vãn cái công ty làm ăn bất chính đang bị thanh tra. Thạch Du bận việc, chưa kịp làm gì, mày nhảy cẫng lên oán hận, ghen bóng ghen gió… Mày hại đời cậu ấy…

- Trong mắt mày, làm gì có ai không lợi dụng Lăng Thạch Du… Chính mày cũng muốn bám vào anh ấy mà anh ấy không thèm… Đồ xấu xí.

Tuệ Phương gào muốn đứt dây thanh quản.

Đột nhiên, Bảo Châu thấy đồng cảm với Tuệ Phương, hiểu được sự nghi hoặc, ghen tuông, khó chịu mà Tuệ Phương từng trải qua vì mối quan hệ thân thiết quá mức của Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân. Nhất là khi công việc của hắn đòi hỏi phải bảo mật, hắn không nói chuyện với bạn gái mà bạn thân lại biết.

Nhưng hiểu là một chuyện, ghét vẫn cứ ghét kinh khủng. Cô quắc mắt nhìn Tuệ Phương như kẻ thù, hận cô ta sao không biến luôn đi, năm năm rồi còn quay lại làm gì. Hận cô ta từng là người yêu cũ của Lăng Thạch Du, được hắn ôm ấp, hôn hít, đè dưới thân…

Bảo Châu tự cấu đùi, ngăn mình nghĩ vớ vẩn. Cơn ghen bùng lên dữ dội.

Cô ghét cả Nguyên Xuân lẫn Tuệ Phương, muốn hai ả đàn bà này nhảy vào cắn xé nhau. Tốt nhất cào cấu xước mặt luôn.

Nguyên Xuân hét trả, hung ác ghê gớm, hình tượng nữ hoàng cao sang đổ vỡ loảng xoảng:

- Tao với Lăng Thạch Du chỉ là bạn. Mày không tin tưởng thì chia tay, việc gì phải hại đời cậu ấy…

- Tao đâu có biết… Đó chỉ là một cốc nước nguội.

- Nguội này…

Nguyên Xuân lao tới tát bốp một cú vào mặt Tuệ Phương.

Tuệ Phương lảo đảo suýt ngã.

Thấy Lăng Thạch Du vẫn ngồi im, Bảo Châu nhẹ nhõm một nửa, hả hê ghê gớm.

Nguyên Xuân hung hãn ra lệnh:

- Mày đòi gặp Lăng Thạch Du để xin lỗi… Giờ quỳ xuống xin lỗi rồi cút ngay…

- Con điếm thối… mày không có quyền…

Tuệ Phương điên cuồng la hét, mặt vặn vẹo xấu xí. Ả vơ lấy cốc café ở bàn bên cạnh, hắt về phía Nguyên Xuân.

Rầm…

Chiếc ghế Lăng Thạch Du đang ngồi văng về phía sau, hắn lao tới ôm lấy Nguyên Xuân, đưa lưng hứng toàn bộ café.

Tim Bảo Châu bị đâm một nhát đau điếng.

Thế là biết ai hơn ai.

Nguyên Xuân đánh Tuệ Phương, Lăng Thạch Du không chớp mắt nửa cái. Tuệ Phương hắt café vào Nguyên Xuân, hắn xông ra bảo vệ, mặc dù cốc café đó là café đá, không hề nóng.

Trong lòng hắn đã không còn Tuệ Phương, Nguyên Xuân thắng thế tuyệt đối.

Bảo Châu không thở được, cả người gồng cứng, lửa hận bùng cháy. Cô chỉ muốn chạy tới lôi Nguyên Xuân tránh xa khỏi Lăng Thạch Du. Cần gì hắn phải ôm ấp gắt gao như vậy, chọc mù mắt cô.

Huấn Dư khoác vai cô ghì mạnh xuống ghế:

- Đừng…

Bảo Châu chỉ giỏi tưởng tượng, làm gì có gan thực hiện, toàn thân run bắn tức giận.

Tuệ Phương thả rơi cốc café xuống, oà khóc nức nở như chết cha chết mẹ:

- Anh bảo vệ nó… để nó đánh em… Anh… Hu hu…

Lăng Thạch Du từ từ quay lại, ánh mắt vằn tia máu, khuôn mặt hung ác nhăn nhúm khiến Tuệ Phương kinh hãi lùi vội, lập tức ngừng khóc.

Nguyên Xuân thở phì phì như trâu, phủi phủi lưng áo đã ướt sũng của hắn, miệng gào:

- Mày còn dám hắt nước… Mày đòi gặp trực tiếp, xin lỗi Thạch Du… Lập tức quỳ xuống cho tao.

- …

- Trố mắt cái gì? Mày cho rằng Thạch Du cắt liên lạc với mày là do tao xui khiến cơ mà… Giờ cậu ấy đứng đây, mày hỏi luôn đi… Xem mày đã huỷ hoại đời cậu ấy như thế nào?

Nguyên Xuân muốn xông tới trước nhưng Lăng Thạch Du không cho, nắm cánh tay giữ ả sát bên mình, tư thế sẵn sàng bảo vệ nếu Tuệ Phương động thủ tiếp. Ánh mắt hắn dán chặt vào Tuệ Phương, bóp cổ ả bằng sát khí và sự khủng bố câm lặng. Tuệ Phương kinh hãi, không nói được.

Bảo Châu từng bị hắn nhìn như vậy vài lần, mức độ nhẹ bằng một phần mười hiện tại mà hồn vía còn lên mây. Ả kia sợ là phải.

Run rẩy hồi lâu, Tuệ Phương vừa rơi nước mắt vừa lắp bắp:

- Anh… hận em?

- Phải.

Một chữ đóng đinh nắp quan tài. Dứt khoát không chút do dự.

- Em… em không cố ý… Em không biết…

- …

- Em xin lỗi.

- Tôi không muốn nhìn mặt cô. Cút. – Lăng Thạch Du thả một câu lạnh thấu xương.

- Thạch Du… Sao anh nỡ… Em rất yêu anh… Năm năm nay em vẫn nhớ anh, không thể mở lòng với ai…

- Tôi không quan tâm. Cô muốn gặp để xin lỗi, đã gặp rồi. Giờ cút đi…

Tuệ Phương khóc nức nở, muốn tiến tới nhưng không dám:

- Em phải làm thế nào thì anh mới tha lỗi cho em?

- Muốn tôi tha lỗi hả? – Lăng Thạch Du buông tay khỏi Nguyên Xuân, bước về phía Tuệ Phương.

Ả gật đầu lia lịa:

- Anh nói đi… Chỉ cần anh muốn…

- Tự đâm mù một mắt đi.

- Dạ?

Bảo Châu sởn da gà, níu cánh tay Huấn Dư.

Lăng Thạch Du sẽ không đâm mù mắt Tuệ Phương thật chứ?

Trông hắn hung ác như quỷ. Bảo Châu sợ…

Tuệ Phương kinh hái, không dám tin vào tai mình. Lăng Thạch Du tiến tới gần, rít qua kẽ răng:

- Tự đâm mù mắt trái tại đây… Tôi sẽ tha lỗi cho cô.

- Em… anh… Anh điên à? Mắt anh đã mù đâu.

Tuệ Phương lảo đảo lùi lại.

Tay hắn thò vào túi quần, rút ra một con dao gấp.

Tuệ Phương hét lớn một tiếng, ngã ngửa về phía sau, hoảng hốt bò lùi tránh khỏi Lăng Thạch Du:

- Đồ điên… Anh muốn làm gì? Anh dám… Tôi báo… báo cảnh sát…

Lăng Thạch Du cứ chầm chậm tiến tới. Tuệ Phương cuống cuồng bò lùi, loạng choạng đứng dậy, bỏ chạy. Ả đi giày cao gót, chạy được mấy bước thì vấp ngã dúi dụi, khó coi cực điểm. Ả vội đứng dậy chạy tiếp.

Lăng Thạch Du nhìn theo, ngoài hung ác, không có bất cứ biểu cảm thương xót tiếc nuối nào.

Bảo Châu hả hê vì ba chữ “người yêu cũ” gây ám ảnh đã bị dẹp bỏ nhanh chóng. Giờ chỉ còn một mối lo duy nhất mang tên “bạn thân”.

Thì ra Nguyên Xuân vốn đã như thế từ xưa, ghét và ghen tị bất cứ ai làm bạn gái Lăng Thạch Du, cho rằng bọn họ đều đang lợi dụng hắn. Ả lườm nguýt, thách thức, gây hiểu lầm, chia rẽ Lăng Thạch Du và bạn gái. Ả không đến được với hắn nên phá cho cho bõ tức.

Còn Lăng Thạch Du, bất kể năm năm trước, khi còn yêu Tuệ Phương, hay hiện tại, đang bao nuôi cô… hắn cũng không chọn Nguyên Xuân.

Hắn có thể ỡm ờ, ban phát cho ả chút ít hy vọng, đối xử tốt hơn mức bạn thân khiến ả ảo tưởng, nhưng vẫn không đến với ả, để ả ngồi nhìn mà thèm.

Có thể Lăng Thạch Du để dành Nguyên Xuân cho chuyến tàu cuối cùng. Khi hắn sờ hoa ngửi liễu chán chê, muốn có một gia đình yên ấm, hắn sẽ đến với ả, hỏi cưới ả.

Lòng Bảo Châu nặng như đeo đá, tâm trạng chùng xuống, ý muốn tranh cướp giành giật chìm nghỉm xuống biển sâu.

Cô không có cửa so với Nguyên Xuân.