Tim cô thót lên sợ hãi.Linh cảm mách bảo đây nhất định là chuyện xấu với mình. Người khóc không phải Nguyên Xuân, giọng khác hẳn, nghe rất đanh đá và giận dữ.Lăng Thạch Du mắng Tống Tương. Gió quá lớn, cô nghe câu được câu mất. Đại khái chửi hắn Tống Tương rỗi hơi lắm chuyện, cõng rắn cắn gà nhà rồi cúp máy, ấn lia lịa gửi tin nhắn.Sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại, nói mấy câu rồi quay lại, biểu cảm sa sầm, mắt đen kịt.Bảo Châu khiếp sợ ngồi im re.Chao ôi…Hắn nổi cơn thịnh nộ.Thì ra sự tức giận của hắn có rất nhiều cấp độ. Cô chưa từng đối diện với trạng thái khủng bố này bao giờ. Sợ hắn trút giận lên đầu mình, cô ngồi im thin thít, tròn mắt nhìn.Lăng Thạch Du ghé tai Huấn Dư, nói nhỏ mấy câu rồi kéo ghế ngồi đối diện với cô, không ngồi bên cạnh nữa.Huấn Dư chạy vào trong.Hắn châm thuốc hút, thở khói nghi ngút, nhịp nhịp tay lên bàn lấy lại bình tĩnh, ra lệnh cho Bảo Châu:- Lát Nguyên Xuân đến đừng nói gì cả. Ngồi im.- Vâng. - Bảo Châu gật đầu.Có chuyện lớn rồi. Chắc Nguyên Xuân không đến một mình đâu, sẽ đưa cái người khóc lóc như chết cha chết mẹ tới cùng.Giờ Nguyên Xuân có tụt hết quần áo, khoả thân nhảy vào ôm Lăng Thạch Du, cô cũng không dám ho he tiếng nào, sẽ ngồi im như tượng kẻo hắn xả cơn thịnh nộ kia xuống đầu. Sự khủng khiếp của Lăng Thạch Du, Nghiêm Quân và Ổ Kẹo đã lãnh đủ. Cô không dại gì đưa cổ vào máy chém.Huấn Dư quay lại rất nhanh, bưng theo một ly café đá cho mình, ngồi xuống ghế bên cạnh Bảo Châu, cởi vest vắt lên thành ghế, tháo cà vạt nhét túi, mở khuy áo, xắn tay áo lên.Bảo Châu trợn mắt nhìn một loạt động tác nước chảy mây trôi và hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Huấn Dư, trong đầu tưởng tượng ra cảnh ẩu đả.Chẳng lẽ Nguyên Xuân sẽ rước theo một đám côn đồ?Nếu không Huấn Dư xắn tay áo, nới cúc làm gì?Bảo Châu ôm cốc sinh tố hút mấy hơi dài, cố giữ đầu trống rỗng, không suy nghĩ linh tinh. Nhưng trí tưởng tượng bay bổng đâu để cô yên. Bao nhiêu chuyện cháy nhà chết người, yêu hận tình thù… lướt qua vèo vèo.Cô cầu trời khấn phật mong người đến không phải người yêu cũ của Lăng Thạch Du. Tình cũ không rủ cũng đến, một Nguyên Xuân đã quá đau đầu, đau tim, khó chịu muốn điên rồi.Khoảng mười lăm phút sau, hai chiếc xe nối đuôi nhau đậu trước quán. Một phụ nữ mặc váy đỏ xẻ tà lao xuống khỏi chiếc xe đi sau, dáo dác nhìn quanh.Ruột gan Bảo Châu lộn tùng phèo.Hoa hậu hay tiên nữ rơi từ trên trời xuống vậy? Cặp chân dài miên man phát sáng, khuôn mặt xinh như mộng, đôi mắt to, cặp môi…- Thạch Du…Bảo Châu giật thót mình, siết chặt tay.Người phụ nữ trông thấy Lăng Thạch Du, lật đật chạy về phía hắn, nước mắt rơi lã chã lê hoa đái vũ, đã đẹp càng đẹp hơn.Lúc này Nguyên Xuân mới xuống khỏi chiếc xe thứ nhất, bộ dạng quần tây áo vest chỉn chu, tóc búi bảo thủ, trông già và kém sắc hơn nhiều so với người phụ nữ mặc váy đỏ. Ả sập rầm cửa xe thể hiện sự giận dữ, nện gót giày tiến tới.Người phụ nữ váy đỏ chạy đến gần Lăng Thạch Du, bộ dạng liễu yếu đào tơ đẹp như bức bích hoạ, nước mắt rơi lã chã trông rất đáng thương.Rồi xong…Kịch bản xấu nhất đã ụp xuống đầu.Đây chắc chắn là người yêu cũ của hắn.Huấn Dư kéo ghế dịch sát vào Bảo Châu, quàng tay lên thành ghế cô, giống như sẵn sàng che một cú phun bất ngờ từ con rắn hổ mang vô hình nào đó. Cô không bài xích. Huấn Dư là vệ sĩ, làm gì cũng do Lăng Thạch Du phân phó. Nếu không làm nhiệm vụ, y chả thèm vào đến gần cô.Người kia nguy hiểm vậy sao?- Thạch Du…Người phụ nữ váy đỏ dừng lại trước mặt Lăng Thạch Du, giọng run rẩy cất lên, mềm mại và đáng thương đến tan chảy. Nghe như làm nũng, cũng giống oán trách hờn dỗi.Lăng Thạch Du quăng cho cô ta ánh mắt chán ghét cực độ, phì phèo rít thuốc:- Tuệ Phương, lâu rồi không gặp.- Thạch Du…Tuệ Phương oà khóc nức nở, muốn bước tới gần hơn nữa nhưng bị ánh mắt của hắn chặn đứng, càng tủi thân khóc to hơn:- Sao anh chặn số em? Hu hu… Em không liên lạc được… Em… Em xin lỗi… Em sai rồi… Xin lỗi anh…- Ừ.- … - Tuệ Phương tròn mắt, nấc nghẹn nghào. Chúa tể tiêu diệt cuộc trò chuyện đã hiện hồn.- Anh… anh không giận em sao?- Có.- Em… xin lỗi… Hu hu…- Ừ.- …Một lần nữa Tuệ Phương lại ngậm tăm.Nguyên Xuân đi tới gần, đứng khoanh tay khinh bỉ lườm Tuệ Phương như muốn đâm cô ta thiên đao vạn quả, kéo cô ta tránh càng xa khỏi Lăng Thạch Du càng tốt.Tuệ Phương lắp bắp:- Anh… Vậy là sao? Anh tha lỗi cho em phải không?Lăng Thạch Du thở dài khó chịu:- Đã năm năm rồi, Tuệ Phương.- Nhưng gần đây em mới biết sự thật… Em tưởng… Năm đó em…Trời đất!Hiểu lầm từ tận năm năm trước mà giờ mới mò đến khóc lóc xin lỗi. Người chết cũng thành xương trắng, nếu Lăng Thạch Du lấy vợ sinh con, con đã bốn tuổi rồi.Tuệ Phương oà khóc nức nở:- Sau đó… anh cắt liên lạc… Tuệ Dinh bị đuổi… Nhà em lao đao, công ty suýt phá sản, phải bán rẻ cho người ta nên em mới… Sao anh không nói cho em biết?- Nói cái gì? – Nguyên Xuân không thể chịu nổi, xô vai Tuệ Phương, quát. – Nói cô đã huỷ hoại cuộc đời Thạch Du? Nói cô phá nát tương lai, thiêu trụi tiền đồ mà cậu ấy dùng máu và nước mắt để đánh đổi? Chính cô… tại cô… Thạch Du mới bị… như vậy… Không thể tiếp tục ở lại đơn vị…Nguyên Xuân chỉ chỉ vào mặt Tuệ Phương.Cô ta khóc lóc thảm thương giống như mình bị bắt nạt:- Khi đó tôi… quá tức giận… Anh ấy hứa sẽ xin cho Tuệ Dinh… hứa giúp gia đình tôi… Nhưng chẳng làm gì cả… Còn huỷ hẹn với tôi để đi cùng cô…- Đi cùng tôi… Ha… - Nguyên Xuân bật cười khinh bỉ tột cùng. – Đi cùng bà đây là để xin cho thằng em bất tài vô tướng của mày… Con ngu này. Chưa kịp xin thì mày từ đâu nhào tới hắt nước vào mặt Thạch Du. Mày còn tư cách oán trách à? Mày đến để xin lỗi hay kêu khổ, kể khổ.