Suy đoán thứ hai, Lăng Thạch Du không có người thân. Trong nhà, trong phòng ngủ của hắn không có bất cứ tấm ảnh nào, kể cả ảnh hắn. Tống Tương và Nguyên Xuân chưa từng nhắc tới Lăng gia, bố mẹ, họ hàng, anh chị em của Lăng Thạch Du. “Chú ba” mà hắn đã nói đến cũng không phải ruột thịt, chỉ là chỗ quen thân, còn muốn gả con gái cho hắn.

Có thể bố mẹ hắn đều đã qua đời, họ hàng không tốt nên không muốn giữ liên lạc. Cũng có thể hắn là trẻ mồ côi.

Nhưng khả năng hắn là trẻ mồ côi rất thấp. Hắn mới hai chín tuổi mà cơ ngơi quá ghê gớm, nếu tự thân gây dựng thì đúng là quái vật, thiên tài trong số các thiên tài. Cô nghĩ hắn được thừa kế từ thân nhân rồi phát triển lên.

Thứ ba, Lăng Thạch Du có sở thích chứ không phải không có.

Hắn cố tình che giấu những sở thích đó, không cho phép bản thân thể hiện ra ngoài để bất cứ ai thấy – kể cả Tống Tương và Nguyên Xuân. Ban đầu Bảo Châu nghĩ hắn không thích gì cả nhưng hồi nãy buộc phải suy nghĩ lại mọi chuyện, cô nhận ra Lăng Thạch Du không phải sắt đá. Hắn thích vài thứ, rõ ràng nhất là thích hôn.

Ngày nào hắn cũng phải hôn cô ít nhất hai lần, kể cả khi tức giận. Nhiều hôm hắn bực, mặt nhăn như khỉ ăn gừng, cứ tưởng hắn sẽ không hôn nhưng cô nhầm. Hắn vẫn hôn, chẳng qua hờ hững hơn ngày thường.

Hắn thích ăn hải sản, uống café sữa. Mặc dù hắn nói không thích, có những lúc mời ăn mời uống sẽ từ chối nhưng đó chỉ là nói dối.

Che giấu sở thích vì đa nghi, không muốn kẻ khác nắm được để lợi dụng biếu xén hối lộ hoặc đầu độc.

Bảo Châu sởn da gà vì suy nghĩ này, gõ gõ đầu, tập trung nấu nướng.

Bất chấp việc cô tưởng tượng linh tinh về sự phá hoại của Nguyên Xuân, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Họ thuận lợi ăn xong bữa tối, lên phòng thay quần áo.

Vì được đi chơi nên Bảo Châu mặc chiếc váy trẻ trung năng động nhất mà mình có, trang điểm theo trào lưu thịnh hành trên mạng xã hội. Cô dùng phấn mắt màu đất cam, kẻ eyeliner khá đậm.

Hôm trước cô không dám trang điểm kiểu này vì sợ sự thay đổi sẽ khiến Lăng Thạch Du khó chịu, lại chưa từng được đi dự tiệc nên không biết người ta trang điểm kiểu gì. Hoá ra các mỹ nữ cũng tô vẽ rất đậm, mỗi người một kiểu, không có chuẩn mực cụ thể, miễn là xinh đẹp sang chảnh.

Bảo Châu ngắm vuốt lâu bất thường, Lăng Thạch Du phải đi lên giục:

- Xong chưa? Sắp muộn.

- Xong rồi ạ…

Cô vội ra khỏi nhà tắm, lấy túi xách nhỏ xinh đã để sẵn trên bàn.

Ánh mắt Lăng Thạch Du rơi xuống khuôn mặt cô rồi dán chặt như keo không rời. Biểu cảm ngạc nhiên và ngơ ngác khiến Bảo Châu hoan hỉ ghê gớm, cố nín cười.

Xinh đúng không?

Rõ ràng cô không chỉ hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng, nền nã, trong trẻo mà còn hợp với phong cách trẻ trung năng động. Cảm giác khuôn mặt có điểm nhấn hơn, bớt ngáo ngơ ngờ nghệch.

Bảo Châu đeo túi, bước tới ôm eo hắn, cười ngọt ngào:

- Đi thôi anh.

- À… Ừ… Đi.

Hắn ho khan, chớp chớp mắt nhìn chỗ khác, ôm eo cô.

Từ trên nhà xuống xe, hắn cứ liên tục liếc khiến cô vui muốn chết.

Vừa mắt đúng không? Hợp khẩu vị lắm chứ gì?

Cho nên không đá ngay được, giữ lại dùng rồi cò cưa đưa đẩy với Nguyên Xuân trong bóng tối.

Tên đàn ông tồi!

Cô phải tìm cách giữ chặt hắn, giành giật với Nguyên Xuân đến cùng. Cô đau tức, ả cũng không được phép vui vẻ mà Lăng Thạch Du lại càng phải đau đầu lựa chọn.

Không chỉ Lăng Thạch Du, các vệ sĩ cũng ngạc nhiên và tán thưởng cách trang điểm mới. Thì ra phải thường xuyên làm mới bản thân, thay đổi phong cách, thử thách các giới hạn thì mới có thể khiến đàn ông chú ý và không khiến mối quan hệ biến thành thứ nhàm chán như vợ chồng già.

Lăng Thạch Du rất thích cô nồng nhiệt trên giường, cũng thích che chắn một phần thân thể. Hắn còn thích cô dùng miệng… Bảo Châu phải tìm cách kết hợp các kiểu đó, giữ chặt phần thân dưới của hắn.

Họ tới rạp chiếu phim, xếp hàng lấy vé như các cặp đôi khác, Lăng Thạch Du thu hút tất cả ánh nhìn bởi vẻ ngoài đẹp trai cau có và thân hình cao ngất.

Dù hắn chỉ mặc sơ mi đen, quần tây, đóng thùng, rất đơn giản gọn nhẹ nhưng khí chất đế vương vẫn bừng bừng như lửa, vừa áp bức vừa thu hút. Thêm vào đó là Huấn Dư và một vệ sĩ nữa như hai con gấu kè kè phía sau, không nhìn mới lạ.

Bảo Châu được Lăng Thạch Du che chắn trong ngực để tránh va chạm, trong lòng nở hoa.

Bất chấp cô tưởng tượng ra bảy bảy bốn chín tình huống Nguyên Xuân chạy tới phá ngang hoặc gọi điện triệu hồi Lăng Thạch Du đi chỗ khác, chẳng có gì bất thường xảy ra. Họ thuận lợi vào phòng chiếu phim, xem bộ phim văn nghệ chán chưa từng thấy mà Lăng Thạch Du chọn.

Bảo Châu xem được năm phút, hai mí mắt sập xuống yêu thương nhau dữ dội. Cô phải nhai bỏng ngô liên tục để giữ mình tỉnh táo, mặc dù nạp thứ này vào người không tốt chút nào.

Lăng Thạch Du chăm chú xem, không ăn không uống.

Bảo Châu ăn một mình cũng ngại, cầm bỏng thử đưa lên miệng hắn.

Ngạc nhiên thay, con mọt phim đang xem không chớp mắt lập tức há miệng như đã chờ giây phút này từ lâu. Bảo Châu rút ra một cục kinh nghiệm to vật vã là đừng nhìn khuôn mặt cau có khinh khỉnh của hắn rồi để bị lừa. Cứ chăm sóc, vuốt ve, sán lại gần. Khi nào hắn mở miệng xua đuổi thì chạy cũng chưa muộn.

Nghĩ vậy, cô đẩy tay vịn giữa hai ghế lên, nghiêng hẳn qua tựa đầu vào vai hắn.

Lăng Thạch Du lập tức ôm vai cô, kéo sát người, điều chỉnh tư thế thoải mái, khẽ thở dài thoải mái. Bảo Châu lén lút cười, tận hưởng cảm giác ôm ấp vụng trộm trong rạp chiếu phim tối om, cơn buồn ngủ bay biến mất tăm.

Khi còn là thiếu nữ, cô từng mơ mộng mình có một tình yêu lãng mạn với bạn trai đẹp như diễn viên điện ảnh, giàu có, chung tình. Tưởng tượng cả hai sẽ hẹn hò như thế nào, cùng đi ăn, đi xem phim, tình thú ra sao…

Thế nhưng càng lớn thực tế tàn khốc càng vả cho cô không ngóc đầu lên được.

Cô hiểu rằng tưởng tượng và cuộc đời khác nhau một trời một vực.

Tại sao một người đàn ông đẹp trai, giàu có, chung tình… lại đi yêu một đứa nghèo rách, thất học, chẳng có gì nổi bật như cô?

Cô không đẹp, chỉ ở mức tạm nhìn được, phơi nắng đen đen một chút thì chả ai thèm nhìn. Đã thế không có tài năng, không có khiếu hài hước, nói chuyện vừa vô duyên vừa thô thiển. Chẳng hiểu mắt Lăng Thạch Du kiểu gì mà chọn trúng cô.

Mình đã không hoàn hảo, đừng đòi hỏi đối phương phải là bạch mã hoàng tử. Lăng Thạch Du rất lắm tài, đương nhiên cũng vô cùng nhiều tật. Như thế mới là cuộc sống.

Bảo Châu khoan khoái tận hưởng cảm giác ấm áp, lãng mạn hiếm hoi.

Xem phim xong, Lăng Thạch Du đưa cô đi uống cafe, ngắm cảnh biển đêm, hứng gió mát rượi.

Bảo Châu nắm tay hắn, nghịch các ngón tay thon dài. Lòng bàn tay hắn nhiều vết chai, cô chỉ sờ qua rồi nghịch chỗ khác, giả bộ không để ý.

Người cầm bút không thể có nhiều chai tay như vậy. Chỉ dân lao động tay mới sần sùi, dày chỗ nọ, cứng chỗ kia. Tay hắn chai có thể do cầm vũ khí. Nếu cô tò mò tìm tòi, hắn sẽ cảnh giác, không cho nắm tay nữa. Dại gì...

Bảo Châu ngả người ra ghế, lim dim.

Đang thoải mái thì chuông điện thoại của hắn reo vang. Tống Tương gọi.

Hắn nghe luôn tại chỗ:

- Gì?

- […]

Tống Tương nói gì đó, cô không nghe thấy, còn có tiếng khóc hu hu vọng tới.

Lăng Thạch Du cáu kỉnh gắt:

- Chúng mày đi họp kiểu gì vậy?

- […]

- Tự giải quyết đi.

Tiếng khóc biến thành tiếng gào, có người thống thiết gọi tên hắn. Bảo Châu kinh ngạc nhìn chằm chằm.

Lăng Thạch Du liếc cô, một chút chột dạ thoáng qua. Hắn rút tay khỏi tay cô, đứng lên đi chỗ khác nghe, gắt gỏng với Tống Tương.