May sao Mông Vũ hiểu.- [Chỉ mỗi hợp đồng được duyệt trong tiệc trà đó là không bị can thiệp. Còn các công ty và dự án khác của Dịch tổng đều bị bên trên sờ đến, bắt sai phạm, tạo áp lực, đốc thúc, thắt chặt, thanh tra thuế… Dịch tổng sứt đầu mẻ trán. May mà ổng cũng không làm ăn bố láo quàng xiên, nếu không quả này vỡ mồm.]- Ghê quá… Không phải tại em.- [Ừ. Không biết hắn phật lòng chỗ nào… Lại chẳng dám đút lót. Chỉ sợ mang tiền đến, hắn cho ra toà vì tội hối lộ thì chôn luôn. Anh đang trốn. Dịch tổng còn có tiền bạc và các mối quan hệ đỡ cho. Anh có cái nịt. Không biết có bị ghim không… Sợ bị vu oan giá hoạ, chẳng dám thò mặt ra. Nhục thật!]- Có thiếu tiền không?Ngoài tiền, Bảo Châu không biết phải hỏi cái gì.- [Không thiếu. Có chân có tay đầy đủ, đến đâu làm đó…]- Ồ…Bảo Châu thắc mắc nhiều chuyện, muốn hỏi lại không dám mở miệng, sợ Huấn Dư phát giác chuyện bất thường.Mông Vũ thì thầm:- [Em phải hết sức cẩn thận, đừng chọc giận hắn. Thâm độc như Lăng Thạch Du, khi trả thù sẽ quét sạch. Em chưa chết người nhà em đã hy sinh rồi.]- Vâng…- [Đừng có thăm dò hắn. Em ngốc lắm, thăm dò là lộ ngay. Cứ giả vờ không biết. Anh gọi nhắc thế thôi.]- Được.Mông Vũ cúp máy.Bảo Châu bần thần đứng im tại chỗ, ngửa mặt nhìn trời, sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi thọ lấy khả năng đọc suy nghĩ của Lăng Thạch Du trong một giờ…Không, chỉ cần nửa giờ cũng được.Cô muốn biết vì sao hắn diệt Ổ Kẹo. Động cơ gì mà ra tay quyết tuyệt như vậy.Muốn biết hắn có thích Nguyên Xuân không, nghĩ gì về cô, định giữ cô đến bao giờ, có ra ngoài ngủ lang chạ đổi gió không.Huấn Dư thấy Bảo Châu đứng lâu, đi vòng về phía trước hỏi:- Có chuyện gì thế?Bảo Châu bịa đại một lý do:- Chuyện nhà họ hàng thôi anh.- Có nghiêm trọng không?- Không cháy chết người… Chỉ thiếu tiền.- Nếu cần quá, em cứ hỏi vay Lăng tổng.Bảo Châu quay sang nhìn Huấn Dư, cười khổ:- Vay được một, hai lần, có vay được cả đời không? Gia đình em, họ hàng, làng xóm xung quanh… cả đời thiếu tiền. Được gọi là “người nghèo” anh ạ.Nếu không nghèo, sao cô lại đứng ở đây…Huấn Dư khẽ nhíu mày:- Lăng tổng rất hào phóng. Chỉ cần em mở miệng…Bảo Châu cười nhạt, không trả lời, lững thững đi về biệt thự.Cô không thể, cũng không muốn xin xỏ Lăng Thạch Du bất cứ thứ gì. Hai chữ “đào mỏ” còn đang đè cô cong lưng đây này.Cô chỉ muốn có tiền trả viện phí, không dám mơ xa vời. Làm người phải biết điều, biết đủ. Nếu không có tình cảm với hắn, ghét hắn, thậm chí khinh hắn, cô sẽ ra sức lấy lòng để bòn rút ấy chứ. Nhưng hoàn cảnh, trái tim và lòng tự trọng không cho phép cô làm điều đó.Bảo Châu vừa nấu ăn vừa ngẩn người.Đến khi Lăng Thạch Du về, cô vẫn chưa nấu xong, vội vã chạy ra đón.Hắn ôm cô, không hôn ngay mà lại nhướn mày:- Sao thế?- Không sao. – Bảo Châu cố nặn ra một nụ cười.Hắn im lặng nhìn trừng trừng như muốn tách đôi đầu cô, lôi suy nghĩ bên trong ra.Lời Mông Vũ văng vẳng bên tai. Bảo Châu sợ hắn phật lòng, khai ra một ít:- Bố em gọi điện…- Hỏi tiền à?- Vâng. Em không chuyển, bị chửi.Khoé môi Lăng Thạch Du hơi cong lên:- Không có tiền để chuyển hay không muốn chuyển?- Không muốn chuyển. Cho nên áy náy, bất an… Bố ở nhà sẽ phải chịu khổ.Lời nói ăn khớp với vẻ mặt nặng nề. Lăng Thạch Du không nghi ngờ gì, ghì gáy vừa hôn vừa đẩy cô lùi về phía cửa bếp.Bảo Châu loạng choạng chút đỉnh, ngực nôn nao thổn thức vì nụ hôn tràn ngập mùi vị của hắn, tâm tình hỗn loạn run sợ trước sự tàn nhẫn độc địa hắn che giấu.Giống như những lần trước khi phát hiện ra sự thật về Lăng Thạch Du, cô kinh ngạc đồng thời nhanh chóng chấp nhận, không ngạc nhiên lắm. Trong thâm tâm, cô đã biết hắn là kẻ như vậy.Hắn hôn rất lâu, khiến cô hít thở không thông mới buông ra, thì thầm:- Đi xem phim không?Bảo Châu trợn mắt, không tin vào tai mình.Lăng Thạch Du cười khùng khục trong cổ họng, véo má cô:- Lát ăn xong đi. Anh đặt vé rồi.Khuôn mặt Nguyên Xuân lướt vèo qua đầu khiến nụ cười chưa nở đã héo một nửa:- Hai người hay bốn?- Hai.Hắn vứt cho cô một cái nhếch mép gian tà pha chút chế nhạo rồi lên nhà.Bảo Châu đứng trơ trơ nhìn theo đến khi hắn khuất bóng mới bịt miệng cười khúc khích, nhảy chân sáo vào bếp vừa nấu vừa hát khe khẽ.Hắn đưa cô đi xem phim. Chỉ hai người, không có Nguyên Xuân và Tống Tương.Ở chung bao lâu, chưa bao giờ cô được đi xem phim cùng hắn. Mấy năm nay cô cũng không đi xem phim vì chẳng có thời gian, không muốn lãng phí tiền bạc. Giờ đột nhiên hắn chủ động đề nghị, lập tức âu sầu, oán hận, lo sợ… bay biến đâu hết, tâm tình vui sướng lâng lâng.Vừa nấu ăn cô vừa tưởng tượng ra đủ cảnh cảm động hoặc cảm lạnh khi hai người đi xem phim cùng nhau.Sau đó tưởng tượng cả tá tình huống cẩu huyết, ví như Nguyên Xuân đột nhiên xuất hiện, dùng cách này cách khác ngăn cản, khiến Lăng Thạch Du bỏ cô một mình, chạy theo ả. Ruột gan cô lộn ngược ngứa ngáy khó chịu, căm ghét ả tột độ.Đảo quanh một vòng trái đất, nhớ đến việc Lăng Thạch Du làm với Ổ Kẹo và Nghiêm Quân, tâm trạng cô từ từ ổn định, bớt nhảy nhót.Mình thật ngu!Chỉ vì được đi xem phim cùng hắn mà bỏ quên thực tại là hắn dối trá, che giấu bản tính tàn nhẫn, bắt cá hai tay.Buồn cười thật.Thôi, xem gì thì xem, lý trí vẫn phải giữ.Cô đã suy đoán rất nhiều chuyện về hắn, chẳng qua không xác nhận được.Đầu tiên, công việc của hắn.Có lẽ Lăng Thạch Du làm rất to ở mảng nằm giữa kinh doanh và quân sự của chính phủ. Hắn vừa có tiền vừa có quyền, đủ để một Trung tướng phải nể nang và bàn bạc, trao đổi thay vì ra lệnh. Hắn được ngồi ngang hàng với các vị tai to mặt lớn, bỏ phiếu phê duyệt hợp đồng, dự án béo bở mà đám tổng giám đốc tầm trung thèm nhỏ dãi.Kiến thức của Bảo Châu nông cạn, không biết cụ thể công việc đó gọi là gì. Mà không chỉ cô, có lẽ Tống Tương và Nguyên Xuân cũng chẳng thực sự biết Lăng Thạch Du đang làm gì.Vệ sĩ của hắn không đơn giản là vệ sĩ. Họ đều như Võ Hạ, một loại sói hoang đội lốt chó nhà, loanh quanh bên cạnh bảo vệ hắn. Họ giống lính đặc chủng của quân đội, cũng giống lính đánh thuê. Cô không rõ. Ai nấy lưng hùm eo gấu, miệng ngậm hột thị, trơ trơ như đá. Mỗi tháng họ đổi người một lần, chỉ có vài người cố định bảo vệ sát sườn Lăng Thạch Du là không đổi.